Màn đêm dần buông xuống.
Cô dâu quỷ yên lặng nằm trong quan tài, mảnh vải trắng bỗng nhuốm vài giọt máu đỏ tươi, ép chặt vào gương mặt như muốn xé vải mà chui ra.
Ánh nến lay lắt làm căn phòng thêm phần âm trầm.
Đằng sau tấm bình phong, có một đoàn người đứng thành vòng tròn, họ đều cúi đầu xuống, giấu biểu cảm vào trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt sáng.
Từng người từng người lên tiếng.
“Nói.”
“Chuyện này là như thế nào.”
“Nhanh chóng giải thích rõ ràng.”
Người đang bị ép khẩu cung - bác Hà: .....
Hình như hắn sắm nhầm vai rồi thì phải.
Tây trang: “Xuất thân của cô dâu quỷ là gì?”
Bác Hà không hề hợp tác, hỏi cái gì cũng ngậm chặt miệng, kiên quyết không phun một chữ.
Nhìn thấy bầu trời đã sụp tối, mọi người cảm thấy sốt ruột lên.
Có thể do ảnh hưởng của Thẩm Đông Thanh, lá gan của bọn họ cũng phình to ra, tóc thời thượng siết nắm đấm, uy hϊếp nói: “Tôi là một người kính lão đắc thọ, nhưng nếu ông không chịu khai, vậy đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn.”
Bác Hà đã từng đón tiếp hàng trăm nhóm sinh viên đến đây, nhưng lần đầu tiên gặp được đoàn người bạo lực đến vậy, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
“Tôi thật sự không biết gì.” Hắn biết mình đã mất lợi thế, chỉ có thể thương lượng: “Đây là phong tục của thôn Tứ Thủy, mỗi năm đều phải hiến tế cho cô dâu quỷ.”
Vật hiến tế tất nhiên là người sống.
“Nếu không làm thế sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.”
Cũng không biết hậu quả đó là gì, nhưng từ đời tổ tiên của họ, thì mỗi năm đều phải hiến tế vài người sống nên càng về sau, thôn Tứ Thủy dần trở nên hoang vắng, chỉ còn lại vài hộ gia đình.
Đến lúc người dân nơi đây sắp bị diệt sạch, không biết vì sao, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có vài người từ bên ngoài đi vào thôn, mà cô dâu quỷ cũng là người chuộng của ngon vật lạ.
Gϊếŧ người thì sao, chỉ cần sống là được.
Mối hời như vậy có ai lại không làm?
Hắn run rẩy nói tiếp: “Đó là tất cả những gì tôi biết...”
Tóc thời thượng không tin, muốn tiếp tục uy hϊếp nhưng cũng không moi thêm được thông tin gì.
Mọi người chỉ có thể từ bỏ.
Cô gái cosplay lo lắng: “Cô dâu quỷ sắp tỉnh dậy rồi.”
Thẩm Đông Thanh hừ lạnh: “Tôi mỏi mắt trông chờ.”
Đến người của ông đây mà cũng dám mon men, đúng là quên cảm chết là như thế nào rồi.
Cô gái cosplay nhìn cậu sát khí đằng đằng, nghĩ thầm, có lẽ cô nên cần cầu nguyện cho cô dâu quỷ.
Tóc thời thượng nhỏ giọng hỏi: “Không cần chuẩn bị gì thêm à?”
Tây trang: “Chuẩn bị thêm vài sấp bùa chú, đợi thời cơ khống chế cô dâu quỷ, tra khảo tin tức giải câu đố rồi về.”
Bọn họ gật đầu móc ra một đóng bùa chú, cô gái cosplay xếp lại, thay mặt mấy người chơi đưa cho Thẩm Đông Thanh.
Cậu kỳ quái hỏi: “Đưa tôi làm cái gì?”
Cô trả lời: “Chuẩn bị một chút cũng tốt, dù sao cũng sắp mở đại chiến với cô dâu quỷ.”
Cậu gật đầu: “Cũng có lý.”
Nhưng cậu không nhận lấy chúng, mà là nói với bác Hà: “Tôi đói bụng, ông đi làm đồ ăn đi, như cái lẩu hôm qua là được.”
Hắn sầm mặt, khập khiễng đi ra ngoài.
Cô cầm sấp bùa, không hiểu ý của cậu: “Anh đang muốn làm gì?”
Thẩm Đông Thanh: “Thì đi chuẩn bị, có thực mới vực được đạo chứ.”
Cô gái cosplay: “Ồ...”
Sau đó là một đám người chơi ngồi nhìn cậu vui vẻ xơi tái nồi lẩu.
Không khí vốn lạnh lẽo của căn phòng như được xua tan, bao trùm bởi hương vị của lẩu.
⁻⁻⁻⁻⁻
12 giờ đêm.
Thẩm Đông Thanh no nê, dựa vào vai Chu Văn Ngạn ngủ thϊếp đi.
Trâu bò đánh nhau ruồi bọ chết, những người khác đã trốn đi rồi, nhường lại đấu trường cho bọn họ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve vai của cậu, nhìn về phía quan tài.
Sinh vật bên trong lại bắt đầu làm loạn, phát ra những tiếng ‘Kít, kít’, như có gì đó đang cào lên vách gỗ.
Cứ như thế một hồi, từ các khe hở chảy ra những dòng máu đỏ, giọt xuống sàn nhà, uốn lượn chảy vào đằng sau tấm bình phong.
Phanh ––
Cô dâu quỷ trình diễn một màn xác chết vùng dậy, hai chân lơ lửng, nhẹ nhàng lướt lại đây.
Mảnh vải trên mặt cũng dần bong tróc thành từng mảng, rơi xuống nền đất rồi bị máu nhuỗm đỏ.
Đầu tóc cô rũ rượi, đôi mắt phía sau mở to, lộ ra đôi con ngươi không có tròng đen. Cô toét miệng cười, nước bùn theo đó mà nhỏ giọt xuống.
Một cơn gió lạnh quét ngang làm cánh cửa sổ rung động.
Thẩm Đông Thanh hơi nhăn mày, tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với cô dâu quỷ.
Đến khi cô ta mò đến sau bình phong, cơ thể liền cứng lại, sững sờ.
Chưa tới một giây, cô dâu liền xoay người bỏ chạy, hối hận vì đã rời khỏi quan tài.
Chỉ là muộn rồi cưng.
Còn chưa kịp về lại vị trí đã bị một người khống chế từ đằng sau.
Cậu mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền đáng yêu, vô hại không khác gì thỏ con: “Tâm sự?”
Cô dâu quỷ run hơn cầy sấy, ký ức bị bạo hành vững còn như in.
Cậu tăng lực trên tay: “Nghe nói, có ai đó muốn cướp người của ông đúng không?”
Cô ta chỉ dựa vào oán khí mà tồn tại đến bây giờ, không có nhiều cảm xúc, nhưng sợ hãi là bản năng. Nhìn thấy nụ cười của cậu, cô chắp tay lên ngực, chỉ thiếu một màn quỳ lạy khóc lóc van xin, biện minh mình nghĩ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói làm.
Đứa nào xúi bậy thế, nếu biết đó là người của đại thần, cô sao có gan đến hẩng tay trên.
Thẩm Đông Thanh thấy cô cũng khá ăn năn, hừ lạnh, thu tay lại: “Mi có biết minh hôn là hành vi cổ suý phong kiến không?”
Cô dâu quỷ ngẩn ngơ.
Đang mắng cô đó à...
Nhưng mình không bằng người nên chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.
“Kết hôn là chuyện cả đời.” Cậu nghiêm túc giảng giải: “Dựa trên quy tắc đôi bên tình nguyện, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, hơn nữa minh hôn không hề được pháp luật ủng hộ.”
Nói đến đây, cậu tự nhiên lại nhớ đến hôn lễ của Chu Văn Ngạn cùng một con quỷ khác, càng muốn lên tiếng chống đối loại hành vi này.
Sau khi sổ hết một tràng, cậu mới nhớ đến công việc chính: “Vì sao mi muốn minh hôn đến thế?”
Cô dâu quỷ đứng bên cạnh cậu, cúi đầu im thin thít.
Cô muốn giải thích, nhưng mỗi lần mở miệng chỉ có nước bùn chảy ra, không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra những âm thanh ‘A, a’.
Chu Văn Ngạn nói: “Mang chúng tôi đến chỗ đặt bài vị.”
Cái này cô làm được, xoay người bay ra ngoài, dẫn đường cho hai người.
⁻⁻⁻⁻⁻
Đằng sau hàng cây hoa hoè có một nơi bí mật, còn bị đủ loại đồ vật chặn lại, nếu như không biết trước hoặc được quỷ dẫn đường, chắc chắn sẽ không thể phát hiện.
Cô dâu quỷ bay xuyên qua.
Chu Văn Ngạn lấy đà, nhẹ nhàng nhảy qua tường, cắp theo Thẩm Đông Thanh đáp xuống bên trong.
Nơi này đã lâu không có người sinh hoạt, lá rơi đầy mặt đất, bốc mùi ẩm mốc khó chịu.
Cô dâu quỷ chỉ vào trong phòng ở giữa sân.
Không giống với khung cảnh cũ nát, căn phòng này được trông rất gọn gàng, tường trắng ngói đen, cửa đóng chặt, khoá lại bằng ổ khóa.
Cô làm vài động tác thủ ngữ, ý bảo mình không có chìa.
Thẩm Đông Thanh đi lên cầm ổ khóa, ‘Răng rắc’, khoá đã được mở.
Ai rảnh đâu mà giải, chúng ta có một chuyên gia phá cửa ở đây mà. Đã kinh qua bao loại cửa từ bình dân đến chống trộm, nói chi cái kiểu phèn như thế này, lấy tự tin gì cản được cậu?
Cậu ném ổ khoá, đi vào trong.
Đây là một phòng thờ tổ tiên.
Đối diện cửa là một tràng bài vị trải dài, che kín mặt tường. Được cúng kiến nhan đèn đàng hoàng, còn có cả thức ăn, như luôn được ai đó thờ cúng cẩn thận.
Thẩm Đông Thanh nhìn qua một lượt, bên trên viết tên của từng người, tất cả đều thuộc nhà họ Thẩm.
Gần cả trăm cái tên, làm người ta nhìn mà hoa mắt.
Nếu như chỉ lướt sơ qua thì sẽ thấy không có gì kỳ lạ, nhưng Chu Văn Ngạn lại nhận thấy có hai điểm đặc biệt.
“Tất cả người ở đây đều mang họ Thẩm.”
Bao gồm từ trưởng bối, đến đàn ông trong nhà, hay là những người vợ được gả vào đều được cung phụng, nhưng kỳ lạ là ở đây không có người nào khác họ, tất cả đều là họ Thẩm.
Còn một vấn đề nữa, chính là những người nữ trong nhà này đều chết yểu, người lớn nhất cũng không sống đến 18 tuổi, dường như chỉ có người nam trong nhà mới có thể sống.
Vậy phụ nữ đâu hết rồi?
Anh nhìn qua cô dâu quỷ bên cạnh.
Tí tách ––
Một giọt nước đυ.c ngầu từ trên người cô ta nhỏ xuống, có thể thấy trên người cô ướt đẫm nước bùn.
Chu Văn Ngạn suy tư: “Hồ nước?”
Lúc này một trận gió từ đâu nổi lên, thổi rơi một cái bài vị, lăn đến chân Thẩm Đông Thanh.
Cậu khom lưng nhặt lấy, cầm lên nhìn cái tên phía trên, kinh ngạc nói: “Đây là bài vị của tôi.”
Nếu như là người bình thường nhìn thấy tên mình khắc trên bài vị chắc đã sớm ngất, nhưng cậu nào phải là người thường, chết cũng từng chết rồi để ý nhiều làm gì, còn cẩn thận quan sát thứ trong tay.
“Gỗ gì đâu mà nát vậy.” Cậu không hài lòng: “Chữ cũng quá xấu.”
Anh tiến lên: “Có bài vị của anh đó không?”
“Không thấy.” Cậu quơ quơ tay: “Anh cũng muốn khắc một cái hả?”
Chu Văn Ngạn đè tay Thẩm Đông Thanh lại, ôn tồn giải thích: “Đây là thứ cho người chết dùng.” Anh chưa cần đâu.
Cậu bừng tỉnh: “Vậy nghĩa là tôi đã chết?”
Anh cười cười, đưa tay nhéo mặt cậu: “Em cảm thấy gì?”
Bàn tay thô ráp của anh chạm vào gương mặt cậu, có xúc giác được truyền đến, chứng tỏ cậu vẫn còn sống.
“Ngứa.” Cậu vỗ cái tay đang làm loạn trên mặt mình.
Anh thả tay xuống, nói: “Sao lại không có bài vị của anh ở đây nhỉ?” Nếu như theo thiết lập ban đầu, hai người là ‘anh em’ với nhau, nhưng một người lại thuộc phe của thôn Tứ Thủy, người còn lại thì được nuôi ở bên ngoài, họ vốn đối lập nhau.
Chẳng lẽ vấn đề thực ra liên quan đến bài vị?
Anh không nghĩ ra, thôi, vẫn là về đi rồi tính.
⁻⁻⁻⁻⁻
Vào buổi tối, không ai dám chợp mắt.
Mọi người đều rúc vào trong góc phòng, nơm nớt lo sợ chờ đợi hừng đông.
Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Hai bọn họ sẽ không sao chứ?”
Tây trang nói: “Chưa biết chừng, trò chơi này rất nguy hiểm, không ai nói trước được điều gì.”
Tóc thời thượng do dự: “Nếu bọn họ đều chết dưới tay của cô dâu quỷ vậy, chúng ta tự xây mộ đi là vừa.”
Áo khoác da: “Mạng của bọn họ cũng không lãng phí, nhất cho chúng ta biết được điều kiện tử vong, chỉ cần đừng bị viết tên lên giấy là được.”
Tóc thời thượng đánh gãy lời hắn: “Trời còn chưa sáng anh nói xúi quẩy gì vậy?
Áo khoác da: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, tự nhiên bực?”
Khi hai người đang gây gổ với nhau, cô gái cosplay nhẹ nhàng đẩy cửa, yên lặng bước ra ngoài, không ai chú ý đến.
Trên hành lang dài thăm thẳm, cô như một u hồn, hai mắt trống rỗng mà đi.
Bên tai văng vẳng tiếng gọi.
“Lại đây...”
“Lại đây nào...”
Cô biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không thể điều khiển cơ thể mình đi theo tiếng gọi kia, cô muốn phản kháng nhưng hữu tâm vô lực, cô không thể nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay.
Tí tách ––
Một giọt nước bốc mùi rơi trên mặt đất.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhiều gương mặt trắng bệch, phình to ra, vẫy tay với cô.
Đến đây.
Đến đây liền ổn thôi.
Cô hơi giãy giụa, rồi hoảng hốt mà bước đến.
Khi cô sắp sà vào lòng người phụ nữ đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng động vang lên.
“Cô mộng du à?”
Sau đó cô ngất đi, ngã xuống đất.
Thẩm Đông Thanh trực tiếp ra tay, chấm dứt việc mộng du của cô, không hề khống chế lực đạo, nhanh chóng đưa cô chìm vào hôn mê.
Sau một lúc cô tỉnh lại, xoa xoa cổ: “Sao lại đau thế này?” Cô khó hiểu tự hỏi.
Cậu đút tay trong túi, ngẩng đầu nhìn trời, trăng đêm nay sáng quá.
Chu Văn Ngạn chuyển chủ đề, hỏi: “Cô vừa nhìn thấy gì?”
Vừa nghe anh hỏi xong, cô gái suýt chút nữa đã bậc khóc: “Tôi thấy có rất nhiều người phụ nữ bám trên mặt tường...” Cô quay lại nơi đó, nhưng không có ai cả.
Cô ngẩn ngơ: “Đâu mất rồi?”
Anh qua đó nhìn, bên trên đúng là không có con quỷ nào, nhưng lại có những vệt nước đọng lại, còn tỏa ra mùi bùn khó chịu.
Nước bùn.
Lại liên quan đến hồ nước.
Chu Văn Ngạn nói: “Đến hồ nước điều tra.”
Ở dưới đó chắc chắn có thứ gì đó đặc biệt, nhưng để họ bơi xuống dưới á, vẫn là nên tìm kiếm vài cu li.
⁻⁻⁻⁻⁻
Cốc cốc ––
Âm thanh không lớn, nhưng bỗng dưng vang lên trong đêm làm người ta nổi hết da gà.
Tiếng trò chuyện bên trong lập tức im bặt, họ cứng đờ quay lại nhìn.
Dưới ánh trăng có thể thấy bóng dáng một ai đó đang đứng trước cửa.
“Toang.”
“Cô dâu quỷ trở lại rồi à?”
Họ đóng băng tại chỗ, nơi đây chỉ có một lối ra vào, nếu như đã bị chặn lại thì coi như bỏ.
Tây trang đề nghị: “Cứ phóng đại đi.”
Cũng hết cách rồi, tóc thời thượng nhắm mắt: “Sống chết có số, liều thôi.”
Nói xong y liền lao ra, tự cổ vũ chính mình.
Chỉ vừa đặt chân đến cửa, y phát hiện người đó không phải cô dâu quỷ mà là Chu Văn Ngạn, lập tức phanh gấp lại, theo quản tính ngã sấp xuống đất, người phía sau thắng không kịp cũng ngã theo.
Anh im lặng: .....
Nói trắng ra thì sợ tự ái, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một nhóm người chơi ngốc bằng thực lực như thế này. May mắn không cần đến sự giúp đỡ của bọn họ, giải đố này nọ anh mần được, chỉ thiếu vài cu li, IQ cao hay thấp đều không phải vấn đề.
Thẩm Đông Thanh bị chọc cười, vỗ đùi đen đét.
Cô gái cosplay cũng không nhịn được, cười nghiêng ngả.
Chu Văn Ngạn ở với cậu riết lây, khóe miệng cũng cong lên: “Tới hỗ trợ.”
Những người chơi mặt mày xám xịt đứng lên, nối gót hai người.
Khi sắp rời khỏi cổng, cậu ngừng lại.
Anh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cậu trả lời: “Theo thiết lập mà hệ thống đặt ra, nhân vật của tôi là không thể rời khỏi đây.”
Cậu nghĩ ngợi một hồi, lôi bài vị trong ngực ra.
“Nhưng từ khi tôi đem theo cái này thì không có bất kỳ nhắc nhở nào.”
Anh nhìn nhìn, không bình luận gì.
⁻⁻⁻⁻⁻
Con đường ban đêm vừa tối vừa yên tĩnh.
Thôn Tứ Thủy cứ như một thôn chết vậy.
Cô gái cosplay chà xát cánh tay, cúi đầu đuổi kịp mọi người người.
Khi đi qua một nơi, như có linh cảm mách bảo, cô giơ đèn l*иg nhìn thoáng qua.
Không nhìn thì thôi, chứ nhìn thì suýt ngất.
Có vài bóng người đứng đằng sau cửa sổ, im lặng nhìn chằm chằm bọn họ.
Cô bị dọa điếng người, cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Tóc thời thượng nhận ra có điều bất thường, ngừng lại hỏi: “Sao thế?”
Cô run rẩy giơ tay lên, chỉ về hướng cửa sổ, lắp bắp nói: “Ở...ở... ở đó có người.”
Mọi người nghe cô nói thế liền nhìn qua.
Y buột miệng: “Thôi bỏ tía rồi.”
Những kẻ rình mò kia khi bị phát hiện không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn bọn họ, như là đang nhìn người chết.
“Tụi mình, tụi mình rời đi nhanh lên.” Cô gái cosplay thúc giục.
Tất cả đều tán đồng, chỉ muốn chạy khỏi nơi này, người bình thường dù có gan to thế nào đi chăng nữa thì nhìn thấy cảnh này cũng hết hồn.
Nhưng lại có người không bình thường.
Thẩm Đông Thanh tách khỏi bọn họ, tiến đến những căn nhà kia.
Tây trang không cản kịp, chỉ có thể nhìn cậu làm càn, gấp gáp dậm chân: “Qua đó chi vậy?”
Cậu nghiêng đầu: “Sợ gì mà sợ? Tụi mình người đông thế mạnh, người nên sợ là bọn chúng mới phải.”
Nói xong, cậu kéo cửa sổ, mỉm cười với người bên trong.
Kẻ rình rập tất nhiên không nghĩ đến trường hợp này, sợ hãi rụt người lại, cậu một tay tóm lấy hắn, lôi ra ngoài.
Cậu ném tên đó xuống đất, đó là một người nam gầy gò, cậu hất cằm: “Không phải chúng ta định đào hồ nước hả? Cu li nè.”
Người chơi xung quanh đứng hình.
Cậu sờ cằm: “Mới một thôi thì hình như hơi thiếu.”
Cậu ngẩng đầu, liếc qua từng đôi mắt ẩn núp trong bóng tối.
Mọi người trơ mắt nhìn Thẩm Đông Thanh gõ cửa từng nhà, sau đó thô bạo lôi cổ chủ nhà ra, đem bọn họ quăng xuống mặt đất.
Dân cư ở đây gồm khoảng 40 - 50 người, tất cả đều là thanh niên trai tráng, không hề có phụ nữ. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, quần thâm dày đặc dưới mắt, giờ này rồi nhưng không một ai ngủ, cả đám núp ở cửa sổ rình coi.
Người chơi không thể tưởng tượng có đến hàng chục đôi mắt nhìn họ chằm chằm từ bóng đêm.
“Thật đáng sợ...” Có người nói thầm.
Trên đời này không có thứ gì là miễn phí, cho dù chỉ là ngắm người ta chăng nữa - tất cả đều bị ép đến đào hồ nước trả nợ.
Không biết vì sao, nhưng khi bản xứ vừa đến gần hồ nước liền lộ ra vẻ hoảng sợ, không muốn đến gần. Nhưng nhìn thấy Thẩm Đông Thanh nhẹ nhàng ném một người vào trong hồ nước, bọn họ mới không tình nguyện mà đi xuống.
Nước nơi này không sâu, gần 50 người ở trong đó hì hục cả đêm, chờ đến khi gần sáng thì nước bên trong cũng đã cạn, lộ ra lớp bùn bên dưới.
Cô gái cosplay núp một bên: “Đằng kia có gì đó.”
Dân bản xứ đồng loạt ngừng lại, nhìn qua hướng cô chỉ.
Dưới lớp bùn lộ ra một đốt xương ngón tay, không khác gì xương người.
Vừa nhìn thấy, dân bản xứ lập tức biến sắc, mặc kệ mọi thứ mà chạy trốn.
“Kích động dữ thế?”
Thẩm Đông Thanh cũng không ngăn cản, dù gì công đoạn khó nhất đã xong, chỉ cần đào thứ đó lên nữa là được.
Ba người chơi nam còn lại chấp nhận số phận đi đào bùn của mình.
Càng đào càng phát hiện bên dưới lòng hồ kia là một đống hài cốt, đào cả buổi cũng không hết, sợ rằng đến tối cũng chưa moi lên hết.
Bọn họ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Đúng xương được đào ra được đặt trên bờ hồ, không có chỗ để ngồi.
Chu Văn Ngạn nói: “Đều là xương phụ nữ.”
Trong phòng thờ chỉ có người nữ cùng họ, bên dưới chôn toàn xương của phụ nữ, và trong thôn Tứ Thủy lại chỉ có đàn ông.
Những điều này chắc chắn có liên kết với nhau, chỉ là quá ít thông tin nên không thể suy đoán được gì.
Thẩm Đông Thanh ngáp dài: “Về nghỉ cái đã.”
Cả đêm không ngủ, cậu mệt rồi.
Người ta nói bệnh ngáp có thể lây, mọi người đều lần lượt ngáp dài.
Họ đã vất vả một buổi tối, đầu vừa đặt gối đã ngủ ngay, không hề cảnh giác.
Thẩm Đông Thanh là người đề xuất ý kiến lại tỉnh táo vô cùng, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đột nhiên dưới eo cấn cấn cái gì, cậu xốc chăn ngồi dậy, bên dưới là một cuốn sổ tay.
Sổ tay nữa à.
Manh mối suốt ngày nằm trong mấy cuốn sổ này, bây giờ trừ học sinh tiểu học chứ ai thèm viết nhật ký nữa đâu.
Cậu lật nó ra, cảm thấy chủ nhân của nó hình như là học sinh tiểu học thật, nét chữ nguệch ngoạc, mở đầu là một dòng chữ được viết rất to, nhìn rất quái dị.
–– MẸ ĐIÊN RỒI.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺