Lệ Quỷ Thất Nghiệp Lại Vào Nghề

Chương 52: Kết hôn cùng lệ quỷ

Chu Văn Ngạn cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

Anh nhìn về người đứng ở đằng xa.

Có thể bởi vì thiết lập nhân vật nên Thẩm Đông Thanh trông có phần gầy yếu hơn bình thường, sợi tóc rủ ở trên trán che đi đôi mắt nhanh nhạy bên dưới.

Anh ho nhẹ một tiếng, không nhịn được nói một câu: “Gọi thêm lần nữa nào.”

Cậu không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời anh: “Anh cả.”

Vừa dứt lời cậu nghe thấy một âm thanh cảnh cáo vang lên.

[Người chơi xin hãy bảo trì thiết lập tính cách nhân vật].

[Xin đừng phạm quy!!!].

Cậu cứ một tiếng anh cả, hai tiếng anh cả miết làm hệ thống suýt nôn ra máu.

Vì sao hai người này luôn có thể thồn cơm chó mọi lúc mọi nơi như thế?

Nhưng nó cũng không biết phải xử lý thế nào, cho dù biết họ là chuyên gia phá hoại nhưng vẫn không thể cấm bọn họ tham gia phó bản.

Bởi vì Ác Mộng Vô Tận cũng có luật lệ riêng của nó.

Chỉ cần người chơi không gian lận hoặc phạm quy thì dưới bất kỳ tình huống nào hệ thống cũng không thể can thiệp vào được. Khi nó muốn gϊếŧ một ai đó chỉ có thể mượn tay các tác nhân bên ngoài mà thôi.

Nhưng ai mà ngờ rằng cho dù có là NPC hay người chơi đi chăng nữa thì vẫn không thể đυ.ng đến một cọng tóc của hai người.

Thẩm Đông Thanh hoang mang: “Thiết lập gì cơ?”

Nghe lạ thế?

Chu Văn Ngạn tuy không nghe thấy âm thanh cảnh cáo của hệ thống, nhưng từ nét mặt của cậu thì cũng có thể đoán chuyện gì đã xảy ra, vì thế anh đứng lên, chuyển chủ đề.

“Tụi anh cần làm gì?”

Cậu nhanh chóng trả lời: “Không biết.”

Trò chơi bất kỳ lực nhắc nhở:

[Bảo bọn họ cắt giấy làm chữ hỉ].

Cậu lặp lại lời nó: “Cắt giấy làm chữ hỉ.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Có thể bởi vì thôn Tứ Thủy khép kính với cuộc sống bên ngoài, ở đây hoàn toàn không có bất kì kiến trúc hiện đại nào cả, nhà cửa đều làm bằng gỗ, vừa thấp vừa u ám khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Người chơi bước vào phòng khách, bên trong đã được chuẩn bị sẵn kéo cùng những xấp giấy trắng, giấy đỏ.

Cô gái cosplay khó hiểu nói: “Đám cưới mà sao lại dùng giấy trắng làm chữ hỉ?”

“Chữ hỉ màu đỏ chỉ dành cho người sống.” Một giọng nói già nua vang lên: “Còn màu trắng là dành cho người chết.”

Một trận gió lạnh thổi ngang qua làm các xấp giấy trên bàn kêu loạt soạt.

Mọi người xung quanh run rẩy, đánh mắt nhìn nhau, mới phát hiện âm thanh đó không đến từ đám bọn họ.

“Ai?”

“Ai vừa nói đó?”

Họ tìm cả buổi mới nhìn thấy một người bước ra từ trong góc.

Đó là một người khá lớn tuổi, lưng hắn gù xuống, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng không có biểu cảm hòa ái như những người già khác, mà lại có vẻ âm u khó nói.

Khi bị cặp mắt đó lướt qua người chơi liên tưởng đến một con rắn độc.

“Cậu hai.” Hắn nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.

[Đây là bác Hà].

[Ông là người canh giữ của nhà cũ, cực trung thành và tận tâm, cậu cũng vô cùng tôn kính ông].

Cậu gật đầu: “Bác Hà.”

Hắn đảo đôi mắt đυ.c ngầu của mình nhìn về phía Chu Văn Ngạn, nhưng kỳ lạ là, anh và cậu là anh em ruột với nhau, nhưng thái độ của hắn với hai người lại hoàn toàn trái ngược, gần như làm lơ anh.

Bác Hà run rẩy đi đến đám người chơi, cây gậy trong tay gõ xuống mặt đất: “Minh hôn là đám cưới giữa một người sống và một người chết, nên dùng cả chữ hỉ đỏ và trắng, dán đối xứng nhau, đừng làm sai, nếu không...”

Hắn nở một nụ cười, nếp nhăn trên mặt gập vào nhau: “Sẽ có chuyện không tốt xảy ra.”

Sau khi nói xong, bác Hà chống gậy chậm rãi rời đi.

Khi sắp bước ra khỏi cửa, hắn quay đầu nói: “Trước khi trời tối, đội đón dâu sẽ trở về, mấy cô cậu hãy chuẩn bị thật tốt bằng không... Cô dâu sẽ tức giận đó.”

Hắn ho khan, bóng hình nhỏ bé dần khuất xa tầm mắt.

⁻⁻⁻⁻⁻

Người chơi nhìn nhau, không ai dám đυ.ng đến mấy thứ ở đây.

Tây trang kéo cà vạt: “Bắt đầu đi không còn nhiều thời gian đâu.”

Đồng hồ trên tường chỉ 3 giờ, không biết hiện tại đang trong mùa gì, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài có thể đoán được khoảng 5 - 6 giờ là trời đã sụp tối.

Vấn đề ở đây là...

Bọn họ nam chiếm đa số, những môn thủ công mỹ nghệ này không phải là sở trường.

Ánh mắt xung quanh dồn về phía cô gái cosplay.

Cô gái cosplay: “Tôi cũng chịu.”

Thẩm Đông Thanh nhặt kéo lên, vô cùng hứng thú nói: “Cắt giấy hả? Tôi chưa từng thử chơi mấy trò thủ công này bao giờ.”

Đối với những chuyện cậu chưa từng làm cậu đều cảm thấy rất tò mò.

Chu Văn Ngạn trầm mặc: “... Tôi cũng chẳng khéo.”

Chuyện này quá sức đối với anh.

Trên bàn đặt vài cây kéo, không nhiều không ít, vừa vặn sáu cây đủ phần cho mỗi người.

Đông người năng suất cao, sau khi cố gắng một hồi lâu cuối cùng họ cũng có thể cắt xong một chữ hỉ xiêu vẹo.

Thẩm Đông Thanh nhìn thành phẩm của mình: “10 điểm!”

Chu Văn Ngạn xoa mồ hôi trên chóp mũi của cậu: “Giỏi quá.”

Nhìn thấy tương tác của bọn họ, các người chơi khác nhỏ giọng thảo luận.

“Hai người đó hình như là anh em phải không?”

“Theo giả thuyết thì đúng là vậy.”

“Nhưng sao nhìn không giống lắm, trong số họ có người đi chỉnh hình à?”

⁻⁻⁻⁻⁻

Bầu trời dần sẫm tối.

Tất cả đều tập trung các giấy, cho dù năm đó có ôn thi đại học cũng không thể tập trung đến như vậy, trong phòng khách lúc này chỉ có âm thanh ‘loẹt xoẹt’ của kéo mà thôi.

“A!” Có ai đó la lên.

Những người khác dừng công việc trong tay, nhìn qua.

Tóc thời thượng có hơi vụng về, không cẩn thận làm cứu bén vào tay, máu từ vết thương chảy xuống nhiễm đỏ cả tờ giấy trắng bên dưới.

Y đau đớn hít hà.

May mắn cô gái cosplay có mang theo băng keo cá nhân, sơ cứu cho hắn.

Tay của y bị thương, không thể sử dụng được, nên chỉ có thể ngồi nhìn mọi người tiếp tục. Bởi vì thiếu đi một người, những người chơi khác càng ra sức nỗ lực, cuối cùng trước khi trời tối đã thành công cắt xong toàn bộ giấy.

Trùng hợp thay, khi bọn họ đặt kéo xuống thì bác Hà vừa vặn trở về.

Hắn nhìn đến đống chữ hỉ trên bàn, khi lướt đến chữ hỉ bị nhiễm máu kia liền dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói: “Đội ngũ đón dâu sắp tới rồi, mong mọi người tạm thời tránh sang chỗ khác.”

⁻⁻⁻⁻⁻

Bọn họ theo chân bác Hà vào không gian đằng sau.

Nó được ngăn cách với phòng khách bằng một bức bình phong màu đỏ không quá dày, từ phía sau có thể dễ dàng nhìn được động tĩnh bên ngoài.

Đợi khoảng chừng mười phút.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận khua chiêng gõ trống.

Tóc thời thượng bám vào cửa sổ nhìn khung cảnh xung quanh, thấy đội ngũ đón dâu đang đến gần.

Nói đón dâu thì cũng không hẳn bởi vì bọn họ mặc đồ tang, bên hông buộc một sợi dây màu đỏ xem như vớt vát không khí, vừa đi vừa rải vàng mã, biểu cảm lạnh lùng.

Rầm ––

Sáu người đàn ông cao lớn khiên một cái quan tài đỏ trông khá nặng nề đến giữa phòng khách rồi đặt xuống.

Nhìn theo hướng của tóc thời thượng, có thể thấy nó không có nắp, bên trong có một người mặc áo cưới đang nằm.

Y nuốt nước miếng: “Cô dâu đây đó hả?”

Cô gái cosplay nghĩ đến một chuyện: “Theo lời của bác Hà kia thì minh hôn được tổ chức giữa một người sống và một người chết, cô dâu thì có rồi, còn chú rể đâu?”

Áo khoác da nhớ tới thiết lập nhân vật, nhìn qua Chu Văn Ngạn nói đùa: “Anh Chu à, chắc anh không phải chú rể chứ ha?”

Tuy chỉ là lời đùa giỡn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể của hắn hơi run rẩy.

Anh không quan tâm đến lời hắn ta.

Từ lúc quan tài được nâng vào, trạng thái của anh không được tốt lắm, mày nhíu lại, mặt trắng bệch.

Người chơi xung quanh thấy vậy, tưởng rằng anh bị dọa.

Thẩm Đông Thanh nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Chẳng lẽ bị dọa thật?

Anh lắc đầu: “Không sao cả, chỉ là hình như...”

Khung cảnh này tuy lạ mà quen, giống như anh đã từng trải qua rồi vậy.

Sau khi đặt quan tài vào vị trí, đội ngũ đón dâu liền rời đi.

Lúc này bác Hà đi đến nói: “Cô dâu mới đến, hoàn cảnh vẫn còn xa lạ, chắc chắn sẽ sợ hãi, mong mọi người cứ ở đây ngủ một đêm, đợi đến ngày mai hôn lễ sẽ được tổ chức.”

Người bình thường thì không ai muốn ở lại một nơi thế này cả.

Nhưng lời của NPC không khác nào quân lệnh, ai dám phản kháng?

Hắn hỏi: “Tôi sẽ mang vài món ăn đến, mọi người muốn ăn gì?”

Các người chơi bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi, làm gì còn tâm trạng ăn cơm? Không ai lên tiếng trả lời.

Thẩm Đông Thanh nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai lên tiếng, cậu liền giơ tay: “Ăn lẩu.”

Bác Hà tưởng mình nghe nhầm: “... Gì cơ?”

Thẩm Đông Thanh: “Ăn lẩu, không có hả?”

Bác Hà: “Có thì có, nhưng...”

Cậu tủm tỉm cười: “Vậy làm phiền bác rồi.”

Nếu là người chơi khác yêu cầu thì hắn đã không thèm để ý, nhưng đây là lời nói của Thẩm Đông Thanh, dựa theo thiết lập, hắn chỉ có thể đáp ứng cậu.

⁻⁻⁻⁻⁻

Thôn Tứ Thủy không được dẫn điện, chỉ có thể chiếu sáng bằng nến.

Ngọn lửa lập lòe theo cơn gió đêm thổi qua, trong phòng còn có một thi thể đang nằm, không khác gì phim trường phim kinh dị.

Nếu là bình thường, người chơi khác đã sớm ngất.

Nhưng lúc này... Mùi lẩu thơm quá đi à!

Có thể do địa lý xa xôi, không có nhiều thứ hiện đại nên lẩu được nấu rất giản đơn, không hề dùng những gói gia vị làm sẵn được bày bán trên thị trường, nước lẩu sôi bốc lên mùi hương trong trẻo.

Rau củ quả cũng rất tươi, không hề có hóa chất, thịt dê được cắt lát mỏng, dai mềm vừa phải khiến người ta ăn không dứt miệng.

Thẩm Đông Thanh gấp một miếng thịt, nhúng vô nồi rồi bỏ vào miệng, vị giác như được bùng nổ.

“Ngon quá!”

Cậu gấp thêm một miếng đưa qua cho Chu Văn Ngạn.

Anh hơi thất thần.

Đến khi được cậu đưa thịt đến miệng thì mới giật mình tỉnh lại.

Cậu vừa ăn vừa suýt xoa, cực kỳ vui vẻ.

Tây trang: “Lúc này là lúc thích hợp ăn lẩu à?” Hắn nhìn đám đèn l*иg màu trắng treo bên ngoài, phía trên còn được dán chữ hỉ màu đỏ khiến người ta rợn người.

Tóc thời thượng: “Đúng là không hợp thật...”

Áo khoác da: “Nhưng thơm quá biết phải làm sao?”

Cô gái cosplay sớm nhịn không được: “Kệ, cứ ăn đi!”

Bốn người lao lên như hổ đói, vây quanh đến chiếc bàn, vui vẻ ăn lẩu dê.

Hăng say đến nỗi quên mất chiếc quan tài đang đặt trong phòng.

Sau khi chén một bữa no nê, cả đám nằm la liệt.

Thẩm Đông Thanh đang chùi miệng, bỗng nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở:

[Cậu sống ở thôn Tứ Thủy từ nhỏ, đã từng tham dự rất nhiều cuộc minh hôn, vì thế hiểu rõ tập tục của nó nếu như không có chú rể thì cô dâu sẽ phát cuồng].

[Hãy chọn ra một người làm chú rể, đưa vào quan tài trước nửa đêm].

Cậu nghe nó nói xong, nhỏ giọng lầm bầm: “Nghe như kịch bản của mấy vai ác thế nhỉ?”

Cậu là một công dân tốt của xã hội, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu.

Chưa kể đến hiện tại cậu no đến nỗi lết cũng lười...

Cậu nghiêng đầu dựa vào vai Chu Văn Ngạn, mơ màng ngủ mất.

⁻⁻⁻⁻⁻

Thẩm Đông Thanh mơ thấy một giấc mộng, có một giọng nói già nua vang lên: “Bà Chu khi mang thai từng vô tình phạm phải quỷ thần, dẫn đến sinh non ngay tháng cô hồn, đứa bé này quá nhẹ vía, lại còn bị âm khí quấn thân, sợ là không sống đến 18 tuổi.”

Trước mắt cậu vốn là một màu xám xịt, nhưng khi người đó dứt lời, phía trước lại có một luồng sáng hiện lên, cậu tò mò bước ra ngoài thì thấy một toà biệt thự vô cùng tráng lệ.

Một cặp vợ chồng nét mặt buồn khổ, nhìn đứa bé đang nằm trên giường.

Bên cạnh còn có một người đạo sĩ, trong tay cầm cây phất trần.

“Cầu đại sư cứu con tôi.” Trên mặt bà Chu toàn là nước mắt, yếu ớt dựa vào l*иg ngực của ông Chu, nếu không phải được chồng chống đỡ, có lẽ bà đã ngã quỵ từ lâu.

Đạo sĩ vuốt râu, cân nhắc nói: “Thực ra có một biện pháp, nhưng mà...”

Ông Chu: “Ngài cứ nói tự nhiên.”

Đạo sĩ: “Cậu nhà đây tuy yểu mệnh, nhưng số mệnh lại là người đại phú đại quý, cực kỳ được ma quỷ săn đón, không cẩn thận liền bị đoạt hồn, tôi có một lá bùa giúp cậu nhà sống bình an đến năm 18 tuổi.”

Bà Chu: “Vậy sau đó thì sao?”

Đạo sĩ lắc đầu: “Sống đến 18 tuổi đã coi như nghịch mệnh, trừ phi... Cùng lệ quỷ kết hôn.”

Bà Chu ngẩn ra: “Ngài nói sao?”

Đạo sĩ giải thích: “Du͙© vọиɠ chiếm hữu của lệ quỷ cực cao, nhưng chính vì thế, khi kết hôn cùng lệ quỷ thì người đó có thể bảo đảm mạng sống của cậu nhà đến hết đời, trừ bỏ bản thân lệ quỷ, không có bất kỳ thứ gì có thể xâm hại đến cậu nhà.”

Bà Chu hơi chần chờ: “Nhưng lệ quỷ thì có hơi...”

Đạo sĩ: “Nếu như kết hôn, bọn họ sẽ là vợ chồng, lệ quỷ chỉ biết chờ đối phương sống hết dương thọ, sẽ không chủ động hại người, chỉ có một lưu ý chính là cậu nhà không được thân thiết quá mức với bất kỳ ai, nam nữ đều không được.”

Vợ chồng Chu nhìn nhau một cái: “Cho chúng tôi suy nghĩ một lúc, dù sao Văn Ngạn vẫn còn quá nhỏ.”

Thẩm Đông Thanh tưởng đây là tiết mục lừa đảo thường được nhắc đến, nhưng khi nghe được hai chữ ‘Văn Ngạn’ liền biết câu chuyện này không hề đơn giản.

Cậu bé trên giường khoảng 7 - 8 tuổi, gương mặt chưa nảy nở hoàn toàn, dù thế vẫn có thể nhìn ra nhiều nét tương đồng với Chu Văn Ngạn.

Cậu vươn tay, muốn chọt bầu má mũm mĩm của bé Ngạn.

Chỉ là chưa kịp làm gì, khung cảnh trước mặt lại biến đổi, trước mặt xuất hiện một kiến trúc cổ kính.

Thẩm Đông Thanh nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía dán đầy các chữ hỉ màu đỏ và trắng, giữa căn phòng đặt một chiếc quan tài, bé Ngạn lần này trông trưởng thành hơn một chút, trên người khoác áo cưới, trong tay nắm một đầu của vải lụa đỏ, đầu còn lại đặt trong quan tài.

Bà Chu nôn nóng: “Như vầy là thành công ư?”

Đạo sĩ sờ râu, chau mày: “Đúng vậy, chỉ là...”

Bà Chu truy hỏi: “Chỉ là sao?”

Đạo sĩ nói: “Lệ quỷ cùng cậu nhà kết hôn hình như đang ở một chiều không gian khác, không thể luôn ở bên cạnh cậu nhà đây.”

Ông Chu: “Vậy có ảnh hưởng gì không?”

Đạo sĩ: “Không, họ đã kết thành vợ chồng, cho dù có thế nào thì lệ quỷ sẽ luôn phù hộ cho cậu nhà.”

Bà Chu thả lỏng: “Thế cũng may, nếu luôn ở bên cạnh thì khác nào bị quỷ quái quấn thân đâu.”

Nhìn gia đình bọn họ vui sướиɠ ôm lấy nhau, đạo sĩ vẫn cảm thấy vô cùng buồn rầu, bấm ngón tay tính toán, nhịn không được lắc đầu.

Kết hôn với lệ quỷ không đơn giản như thế, một ngày nào đó, nếu không phải lệ quỷ tìm được đến, thì cậu nhà chắc chắn sẽ bị kéo vào chiều không gian khác.

Nhưng...

Hết thảy đều là ẩn số.

⁻⁻⁻⁻⁻

“A ––”

Thẩm Đông Thanh bị một tiếng thét chói tai đánh thức.

Cậu còn đang mơ màng, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, nhìn qua Chu Văn Ngạn.

Cô gái cosplay đang hét chói tai: “Máu! Khắp nơi đều là máu!”

Máu tươi thấm đẫm vào nền gạch xanh biếc, qua một đêm đã chuyển thành màu nâu đỏ, tỏa ra một mùi hôi tanh.

Máu tươi vương vãi trên mặt đất, từ chỗ của bọn họ kéo dài đến phòng khách, đến quan tài thì ngừng lại, như bị thứ gì đó kéo vào bên trong.

“Thiếu mất một người!”

➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺