Người ta thường nói: Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
Quản gia và nữ hoàng ngắt liên lạc, khó xử nhìn thêm một trò chơi vừa báo hỏng.
Thẩm Đông Thanh hưng phấn cực kỳ: “Còn cái đó chưa chơi nè!” Cậu chỉ về đu quay khổng lồ.
Quản gia thấy hai ôn thần này sắp đi gieo tai họa, vội vàng ngăn cản: “Thưa các ngài, có thể rời đi được rồi.”
Thẩm Đông Thanh: “Nhưng tôi muốn chơi tiếp cơ.”
Phó bản này siêu vui luôn.
Không giống mấy khu vui chơi bình thường ngoài kia, ở đây còn có thêm một tổ công tác vô cùng tích cực tạo cảm giác lạ cho người chơi nữa chứ, thú vị lắm đó.
Quản gia: ... Không, cậu không muốn.
Vườn Mộng Mơ sắp biến thành Vườn Ác Mộng rồi kìa, nữ hoàng sẽ khóc đấy.
Nhưng bọn họ phấn khích quá làm sao giờ, bà tài nào cản được.
Bởi vì đây là quy tắc, người nhận được thư mời có thể tham gia tất cả các trò chơi của Vườn Mộng Mơ, NPC chỉ có thể hạ sát người chơi thông qua trò chơi thôi.
Từ trước đến nay chỉ có người khác kêu cha gọi mẹ, làm gì có vụ ngược lại cơ chứ.
Vẻ mặt quản gia đau khổ, không thể ngăn cản được hai người.
Thấy rằng chuyên mục phá hoại lại sắp bắt đầu, bà đành nói dối: “Khu vui chơi phải đóng cửa bảo trì, không thể tiếp tục tham gia được nữa.”
Thẩm Đông Thanh: “A?”
Quản gia: “Thật đáng tiếc! Hay để dành lần sau chơi tiếp nhé?”
Tuy trong miệng là ‘tiếc nuối’, nhưng trong lòng lại muốn hai người cuốn gói nhanh đi.
Cậu còn chưa chơi đủ, nhưng quản gia đã nói đến nước đó, cậu chỉ có thể từ bỏ.
Chu Văn Ngạn mở miệng: “Lần sau?”
Quản gia tự vả miệng mình –– Này thì tài lanh tài lẹ!
“Ha ha...” Bà cười gượng: “Đúng vậy, lần sau, lần sau.”
Đầu tiên tiễn vong hai vị ôn thần này xong cái đã.
Bà nghĩ như vậy, đi lấy một sấp thư mời giao cho bọn họ, mới có thể thành công khuyên hai người rời đi.
Thẩm Đông Thanh đứng trước cổng của Vườn Mộng Mơ, chỉ vào xe kem nói: “Mang nó về.”
Quản gia không còn gì luyến tiếc: “... Đem đi đi.”
Cậu liền mang xe kem đi, còn được tặng kèm thêm gấu trúc chủ quán nữa.
Bà sợ để càng lâu họ càng yêu cầu thêm nhiều thứ nữa, lệnh cho xe ngựa tiến quân thần tốc, nhìn bọn bọn bước lên xe, lúc này mới hơi an tâm.
Nhưng cũng không dám thả lỏng hoàn toàn, nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi.
Khi quản gia sắp thở phào thì lại có chuyện xảy ra.
Một đám binh lính cầm vũ khí chạy đến, bước chân nặng nề làm rung chuyển cả mặt đất, bọn họ đang đuổi theo một người đội nón đen.
Hắn hành động nhanh nhẹn, tốc hành chạy đến cổng Vườn Mộng Mơ, thấy hai người ngồi trên xe ngựa hắn hạnh phúc hô lên: “Cứu!”
Mũ đen vốn cũng là một người được nữ hoàng thực hiện điều ước, nhưng hắn vẫn luôn giữ cảnh giác, khi đi theo hầu nữ ra đại sảnh đã nhận thấy có gì đó không đúng, ngàn cân treo sợi tóc mà tránh thoát lưỡi hái tử thần.
“Cứu tôi với!”
Hắn kêu thêm một tiếng, nhưng người trên xe không hề để ý.
Có cơ hội rời đi khỏi nơi này, ai mà thèm quan tâm đến một người dưng cơ chứ?
Hắn cắn răng: “Tôi có thứ dùng để rút thăm phó bản đặc biệt, tôi có thể trao đổi ––”
Còn chưa nói hết lời, chiếc xe đã ngừng lại, lùi trở về.
Thẩm Đông Thanh ló đầu ra hỏi, nói với quản gia: “Chúng tôi mang anh ta theo nhé?”
Một là gật đầu, hai là đồng ý. Chọn cái nào nào?
Quản gia không biết phải làm gì đây.
Bà nhắm mắt, cản binh lính lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mũ đen, những kẻ vừa hùng hổ khi nãy đều dừng lại.
Quản gia nghiến răng nghiến lợi: “Còn không mau cút đi!”
Hắn không dám chần chừ một giây, nhanh chóng bò lên xe ngựa.
Hắn lau mồ hôi trên mặt, tò mò hỏi: “Các anh đã làm gì thế?” Đến NPC còn phải run sợ.
Thẩm Đông Thanh: “Chỉ tham gia vài trò chơi thôi.”
Mũ đen: “Hết rồi?”
Cậu cười rất vui vẻ: “Ừ, còn chơi rất vui nữa.”
Hắn nghi ngờ nhìn cậu.
Người chơi bình thường đều xây xong bia mộ, còn đối với người này lại là chơi vui?
Chu Văn Ngạn chậc lưỡi.
Hắn thu hồi ánh nhìn, lấy ra một cuốn notebook màu đen: “Đây là vật tôi đã nói.”
Thư mời của Vườn Mộng Mơ chính là từ nơi này mà ra, mũ đen cũng hay đi càn quét mấy phó bản cấp thấp bằng thứ này.
Đối mặt với hai đại thần, hắn không dám giở trò lừa đảo gì, thành thật giao đồ.
Anh cầm nó lên, sau khi được gấu trúc xác nhận đúng là đạo cụ, anh liền thu về.
⁻⁻⁻⁻⁻
Lộc cộc ––
Xe ngựa rời đi Vườn Mộng Mơ, chạy vào một đoàn sương mù.
Mũ đen lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của con gấu trúc, hình như xuất xứ từ trong kia: “Nó, nó là gì thế?”
Cơ thể y giật giật, đem cái đầu hình gấu trúc cởi ra, lộ ra gương mặt gầy gò trắng bệch đằng sau.
“Không ngờ ngày này có thể đến với tôi!”
Y vốn cũng là người chơi, theo thư mời tiến vào, bị nữ hoàng thành công dụ dỗ, thực hiện ước nguyện ‘về nhà’.
“Vườn Mộng Mơ đúng là nơi đầy rẫy chiêu trò.” Y kể khổ: “ ‘Thoát khỏi thân phận người chơi’ cái gì chứ, chẳng qua là chuyển từ ác mộng này sang ác mộng khác mà thôi.”
“Trong khoảng thời gian đó tôi luôn cảm thấy mơ hồ, vừa bị bốc lột sức lao động vừa không có tiền lương, cứ ngỡ sẽ phải chết dần chết mòn ở nơi đó, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều...”
Trong tiếng nức nở của y, chiếc xe ngựa dần biến mất sau màn sương.
⁻⁻⁻⁻⁻
[Người chơi đã thành công rời khỏi Vườn Mộng Mơ].
[Chúc mừng người chơi thành công sống sót, đang tổng kết ––].
[Đây là phó bản đặc biệt, không nằm trong kế hoạch của hệ thống, không có điểm khen thưởng...].
Hệ thống như bị kẹt đĩa, rồi nói tiếp:
[Rơi xuống ‘Xe kem mơ mộng’, số lượng: 1].
Thẩm Đông Thanh nhìn tấm thẻ xuất hiện trên tay mình. Có màu bán trong suốt, ở giữa là một hình vẽ đơn giản của một chiếc xe kem.
[Tên: Xe kem mơ mộng.
Năng lực: Đương nhiên là bán kem chứ còn gì nữa, không cần là tỷ phú, chỉ cần 1 đồng là sẽ có ngay một cây ốc quế thơm ngon.
Đặc điểm: Cung cấp kem vĩnh viễn].
Cậu chọt chọt tấm thẻ, chờ một lúc, trong tay liền xuất hiện một cây ốc quế. Cậu liếʍ một cái, rạo rực nói: “Toẹt vời!”
Không ngờ sẽ có vật phẩm hay ho như vậy, cậu muốn chơi thêm mấy lần nữa.
Nói liền làm, cậu lấy một xấp thư mời được quản gia chuẩn bị, xé mở một phong.
... Không có gì xảy ra.
Thẩm Đông Thanh nhìn tấm vé trong tay, cảm thấy khó hiểu, chớp mắt.
Đúng lúc này, giọng nói uể oải của hệ thống vang lên:
[Vườn Mộng Mơ đang trong thời gian bảo trì, khuyết thiếu nhân lực, tạm thời đóng cửa...].
Thẩm Đông Thanh: “Chừng nào mới mở lại?”
Cậu chưa hết thòm thèm đâu.
Hệ thống im lặng một hồi, đến lúc cậu cho rằng nó đã biến mất mới lên tiếng:
[Sau khi cậu hoàn thành thêm 3 - 5 phó bản nữa...].
Cậu lập tức đứng lên: “Vậy chúng ta hoàn thành nhanh thôi!”
Xong sớm về sớm, quẩy thêm một tăng nữa.
Hệ thống thoi thóp.
[Thời hạn nghỉ ngơi của cậu là ba năm, đừng gấp...].
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu?
Cậu nghiêng đầu: “Lâu thế, ở không miết chán lắm đó, chơi phó bản vui biết bao nhiêu, còn có khá nhiều quỷ quái để nghịch cũng rất sướиɠ tay.”
Hệ thống: ... Thì ra tôi là trò đùa của cậu à?
Chế độ tự kỷ: On.
Bịch bịch bịch ––
Cậu chạy đến chỗ Chu Văn Ngạn, đu lên vai anh, hỏi: “Nó nói tôi được xả hơi ba năm, vậy là cho đến lúc đó sẽ không được tham gia nữa?”
Chu Văn Ngạn: “Không sao, nếu em muốn chơi, anh tìm mấy vật phẩm đặc biệt cho em là được.”
Anh quay sang nhìn cậu.
Tính cách Thẩm Đông Thanh có phần hơi trẻ con, ăn kem xong còn để lại một vòng ria mép màu trắng.
Cậu thấy anh nhìn mình chăm chú, vươn lưỡi liếʍ khoé miệng, đúng là có kem đọng lại bên trên.
Thấy hành động của cậu, anh cười một tiếng.
Cậu còn tưởng anh cười nhạo tướng ăn của cậu, mặt đỏ lên, trực tiếp nhào tới hôn, đem kem trét lên mặt anh.
Chu Văn Ngạn chỉ chỉ vào môi: “Thơm ở đây mới đúng.”
Thẩm Đông Thanh đang làm loạn, nhưng cũng nghe lời mà chuyển hướng.
Có thể vì vừa mới ăn kem, trong miệng cậu có phần hơi lạnh, mang theo chút vị ngòn ngọt, hai xúc cảm trộn lẫn vào nhau làm người khác say mê không dứt.
Đến khi tách ra, mặt của cậu đỏ còn hơn cả cà chua chín.
“Ngọt lắm.” Anh trầm thấp nói.
“Vậy ư?” Cậu liếʍ môi, nhưng không thấy ngọt ngào gì, sử dụng tấm thẻ đem tới một cây kem nữa.
Lần này là vị việt quốc, chua chua ngọt ngọt.
Cậu cắn một miếng, cảm thấy còn ngon hơn vị ban nãy, đưa qua cho anh nếm cùng.
Hai người anh một miếng em một miếng, mở quyển notebook ra.
Các trang giấy tự chuyển động rồi ngừng lại.
Anh cúi xuống, đọc nội dung bên trên.
[Anh là một sinh viên đến từ thị trấn nhỏ, kỳ nghỉ lần này mang theo bạn bè của mình trải nghiệm thử sinh hoạt ở nông thôn, nhưng dân thành thị sao có thể dễ dàng thích nghi được, vốn đang định rời đi thì đúng lúc này trong thôn tổ chức minh hôn, tính tò mò trỗi dậy nên mọi người quyết định ở lại tiếp, tìm hiểu phong tục đặc biệt này...].
⁻⁻⁻⁻⁻
Không gian xung quanh biến đổi.
Thẩm Đông Thanh phát hiện mình đang đứng ở một căn phòng khá cũ kỹ, trần nhà thì thấp, cửa sổ đóng chặt, dù là ban ngày nhưng vô cùng u ám, khiến người ta ngột ngạt.
Cậu vừa định mở cửa ra ngoài, đồng hồ quả lắc trên tường kêu vang, một con chim cút cu chui ra, phát lên âm thanh của hệ thống.
[Người chơi đã tiến vào thôn Tứ Thuỷ].
[Phó bản theo hình thức sắm vai nhân vật, xin hãy đi theo thiết lập, đừng diễn lệch vai].
[Thân phận của cậu là cậu hai Thẩm, thân thể bệnh tật, tính cách tối tăm, luôn bị nhốt trong vùng quê vắng vẻ này. Cậu biết nơi này có gì đó kỳ lạ, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên không hề cảnh bảo cho mấy sinh viên kia].
Cậu mở cửa phòng.
Hôm nay là một ngày nắng.
Không biết vì sao, ánh nắng rực rỡ đến thế nhưng lại có phần lạnh lẽo vô cùng.
Nơi đây thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, trong sân có một đám người đang đứng, đếm sơ sơ thì có năm người, nhưng dạt trước dạt sau cũng không thấy sinh viên chỗ nào.
Trong đó có một người đàn ông lớn tuổi mang giày da, một thanh niên với kiểu tóc thời thượng, một phụ nữ quấn tạp dề, một người nam khoác áo da, giống sinh viên nhất thì chỉ có cô gái cosplay nữ sinh Jabami Yumeko mà thôi.
[Đó đều là bạn bè mà anh cậu mang đến, và cậu không thích bọn họ].
Có lẽ do lối chơi đặc biệt nên đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng nhắc nhở khi đã bắt đầu trò chơi.
Bọn họ lúc này đang tranh cãi ầm ĩ.
Tạp dề lớn tiếng nói: “Chỗ này là chỗ quái quỷ nào?”
Cô gái cosplay sợ hãi lau nước mắt.
Tây trang không kiên nhẫn nói: “Đã nói bao lần rồi là bà không phải bị bắt cóc, cũng không phải trò đùa dai, đây là Ác Mộng Vô Tận, nơi không chê mạng người.”
Tóc thời thượng cũng giải thích: “Giống như mấy tiểu thuyết vô hạn lưu đó, chưa từng đọc à?”
Cô gái cosplay nức nở: “Biết, biết một chút.”
Tóc thời thượng tốt bụng nhắc nhở: “Biết là tốt, cô đừng xem thường nơi này, nó thật sự sẽ gϊếŧ người đó.”
Tạp dề không hề tin tưởng, chỉ vào hắn nói: “Ở đó mà xàm xí, mau thả tao ra!”
Y cười nhạo, không chấp.
Newbie là sinh vật dễ chết nhất mà cũng cứng đầu nhất, giải thích khác nào nước đổ lá môn.
“Cửa bên đó, mời.”
Thế nhưng tạp dề lại do dự, không dám rời đi.
Đúng lúc này, có tài xế đến: “Mấy người có lên xe hay không? Nói người ta biết một tiếng.”
Tạp dề vội vàng nói: “Đi, đi chứ, tôi phải về nhà.”
Tài xế nhìn thoáng qua nhóm người còn lại: “Mấy người thì sao?”
Tóc thời thượng: “Chúng tôi muốn ở đây thăm thú mấy ngày.”
Tài xế: “Ok, vậy bảy ngày sau tôi tới đón nhé.”
Tạp dề nhìn tài xế chăm chú, thấy chiếc xe đậu bên ngoài liền không chần chờ mà leo lên.
Xe bắt đầu nổ máy, chậm rãi lái đi.
Bà ôm chặt bản thân, nhìn thôn nhỏ khuất xa dần, lúc này mới yên tâm. Bà nói với người phía trước.
“Bác tài, giờ mình đi đâu?”
Không người đáp lại.
Bà lại hỏi lần nữa: “Bác tài?”
Bà chồm lên, cuối cùng cũng nhìn rõ người trên ghế lái, nhưng, không có người nào cả, nơi đó trống rỗng, chiếc xe tự động lái băng băng trên đường, đằng trước là một vực thẳm, nhưng nó không hề chuyển hướng hay giảm tốc độ.
“Á ––”
Sau một tiếng hét chói tai, cả người lẫn xe đều rơi xuống vực sâu.
⁻⁻⁻⁻⁻
Trong sân hiện tại có bốn người.
Cô gái cosplay nói: “Nên làm gì bây giờ?”
Tóc thời thượng nghĩ ngợi nói: “Tìm được bạn học đã.”
Mới nói xong, cánh cửa phía sau liền mở ra, ‘Kẽo kẹt’, một bóng người âm trầm đi tới.
[Đây là anh cả của cậu].
[Tuy chung một dòng máu, nhưng lại hai số phận, anh ta có thể tự do ngao du ở khắp mọi nơi, còn cậu lại bị chôn chân tại nơi này].
Ánh mặt trời rọi xuống Chu Văn Ngạn.
Trên người anh là áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh nhạt cùng với quần jean, nghe qua cũng khá giống trang phục sinh viên hay mặc, nhưng với tay áo được xắn lên cao, cúc áo cài tuỳ tiện lộ ra l*иg ngực chắc nịch, lại mang thêm nét kiêu ngạo bất tuân.
Người chơi bên kia diễn rất nhập vai.
Tóc thời thượng bộc lộ hoàn toàn vẻ hiếu thắng của một sinh viên: “Anh Chu, khi nào mới tổ chức minh hôn thế? Lúc đó chắc náo nhiệt lắm hén.”
Tây trang do dự một lúc: “Tôi thấy cứ rùng rợn sao ấy, các cậu muốn đi xem thật ư?”
Áo khoác da đan tay vào nhau: “Xe đưa rước cũng rời đi rồi, lỡ tới thì đi, xem thử phong tục đặc biệt này là như thế nào chứ.”
Diễn xuất sắc, 10/10!
Chịu thôi chứ sao giờ, thiết lập nhân vật là thế này, cho dù nhìn qua có ham chết sợ sống bao nhiêu đều phải diễn. Tìm đường chết thì mới có đường sống, nếu đi lệch kịch bản thì thôi bỏ đi mà làm người... người chết.
Ánh mắt Chu Văn Ngạn đảo qua sân, dừng lại trong góc nhỏ một chốc rồi mới trả lời: “Họ đang đi đón dâu, cần phải chuẩn bị thêm vài thứ, đến tối mai mới tổ chức.”
⁻⁻⁻⁻⁻
[Cậu hâm mộ, ghen tị với anh ta... Thậm chí ước gì anh ta chết đi].
[Theo tập tục của thôn nhỏ, có thể dựa vào lần minh hôn này để loại trừ một kẻ chướng mắt].
Thẩm Đông Thanh bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Anh em ruột, mà người họ Chu, người họ Thẩm?”
[.....]
[... Đừng quan tâm mấy thứ râu ria này].
[Theo giả thiết, hai người là anh em cùng cha khác ông nội được chưa!].
⁻⁻⁻⁻⁻
Người chơi xung quanh cũng vừa nghe thông báo từ hệ thống, nhưng không biết nó đã nói cái gì làm họ như bị táo bón, mặt mày xanh rờn như tàu lá chuối.
Tóc thời thượng khó khăn hỏi: “Anh biết gì về phong tục này không?”
Chu Văn Ngạn: “Tôi từ nhỏ đã được cho ra ngoài đi học, không hiểu rõ về minh hôn lắm, nếu có ai rành thì phải kể đến... Em trai tôi.”
Nghe anh nói thế, người chơi nhìn theo tầm mắt anh.
Lúc này mới phát hiện có một người trong góc.
Có thể vì quanh năm sống ở thôn quê, cậu mặc quần áo tơ lụa như thiếu gia ngày xưa, mặt trên thêu hoa văn chìm, không hề ẻo lả mà lại càng tôn lên nét công tử.
Cậu còn đứng trong bóng râm, nhìn càng thêm gầy yếu.
Cô gái cosplay đã bớt sợ hãi, thấy vậy liền cảm thán: “Dễ thương thật đó.”
Vừa dứt lời, bỗng dưng cô lại rụt cổ lại: “Sao tự nhiên lạnh gáy quá nhỉ?”
Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng kêu: “Đông Thanh.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Thẩm Đông Thanh đâu dễ lừa như vậy.
Cậu còn đang lấn cấn vụ ‘anh em cùng cha khác ông nội’ là sao.
“Cùng cha khác ông nội thì ruột thịt kiểu gì?” Cậu phản bác.
[.....]
[Giả thiết thôi mà...]
Hệ thống cảm thấy vô cùng bất lực.
Chu Văn Ngạn lại gọi thêm lần nữa.
Cậu cuối cùng cũng ngừng tranh luận với hệ thống, theo bản năng kêu lên: “Anh cả ~”
Chu Văn Ngạn híp mắt: “Gọi thêm tiếng nữa nào.”
Thẩm Đông Thanh không nghĩ nhiều, giọng nói thanh thuý: “Anh cả ~”
Người chơi khác: ‘Khoan. Có gì đó kỳ lạ ở đây.’
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺