Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 53: Có con thỏ muốn chạy

Editor: Sunn_t

Nội dung phỏng vấn đã được chuẩn bị tốt.

Nhưng lúc sau người được phỏng vấn lại biến thành Lục Nham, Phương Đường mới phát giác chính mình có chút khẩn trương.

Tay cô cầm bút có chút run rẩy, hồi lâu mới dừng ở trên notebook, “Xin hỏi kế hoạch của cậu là về nước phát triển sao?”

“Đúng vậy.” Thanh âm phát ra mang theo chút ẩn ý.

“Vì sao?” Cô nỗ lực bảo trì sự chuyên nghiệp của mình, trên mặt mang theo mỉm cười.

“Trong nhà có con thỏ chạy.” Thanh âm hắn hơi hướng cảm xúc trầm thấp, dùng ở trong tai người khác rất dễ nghe.

Phương Đường: “…”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nỗ lực mỉm cười, “Con thỏ… Giống như cùng ké hoạch cậu về nước phát triển không có liên hệ gì.”

“Sao không có liên hệ?.” Hắn chậm rãi ngước mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, “Chỉ có tôi cùng con thỏ mới biết.”

“…”

Cô căng thẳng không chịu nổi, mỉm cười lại hỏi thêm mấy vấn đề, đem mặt chuyển hướng sang người khác, đem DV cũng điều chỉnh một chút, “Xin chào, xin hỏi cậu tên là gì?”

Người nọ liền ngồi ở bên cạnh Lục Nham, tóc uốn có chút tự nhiên, trên nặt đeo mắt kính, “Tôi tên Hạ Hãn Thải.”

“Hạc? Tiên hạc hạc?” Phương Đường hỏi.

“Không phải.” Hạ Hãn Thải hỏi mượn bút Lục Nham, nhổ nắp bút xuống liền cầm notebook Phương Đường viết từng nét lên, “Hạ Hãn Thải.”

Toàn bộ lực chú ý của Phương Đường đều ở cây bút máy trong tay hắn đang cầm, toàn thân màu đen, thân bút có khắc chữ mạ vàng 【 nham 】 .

Tay cô cầm bút run lên, ánh mắt gần như hoảng loạn mà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nham, hắn đang dùng hai đốt ngón tay day huyệt Thái Dương, cả người dựa ngồi ở trên ghế, nhìn qua tầm mắt đen nhánh thâm trầm.

Phương Đường đều không nhớ rõ chính mình đã chống đỡ được cuộc phỏng vấn kết thúc như nào, khi thu thập DV cùng notebook, bút của cô suýt nữa bị Hạ Hãn Thải lấy đi.

Khi cô lấy lại, Hạ Hãn Thải còn cười nói câu, “Xin lỗi, hai cây bút này quá giống nhau.”

Đâu chỉ giống, quả thực chính là giống nhau như đúc, trừ bỏ chữ khắc mạ vàng của cái kia không giống nhau, từ vẻ ngoài căn bản không có cách nào phân rõ, cái nào là bút của cô.

Cô thu thập đồ đạc, hướng mấy người nói hẹn gặp lại, khóe mắt không dấu vết mà liếc nhìn Lục Nham một cái, hắn bắt giữ tầm mắt cô, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Đường.

Sống lưng cô tê rần, ôm balo hướng mấy người cười cười, xoay người liền đi ra ngoài.

Mơ hồ nghe được sau lưng truyền đến thanh âm Hạ Hãn Thải, mang theo kinh ngạc, “Cậu như thế nào không đuổi theo a?”

Lục Nham nói cái gì đó, cô không nghe rõ, chỉ là trong đầu luôn suy nghĩ, Hạ Hãn Thải vì sao biết mình?

Cô không về trường học, trở về văn hóa Đại Vũ, Lý Hạo Các đang ở phòng trà đổ nước, thấy cô trở về, liền đưa cốc trà sữa cho cô.

Biết hắn có ý tốt, Phương Đường tiếp nhận rồi nói cảm ơn.

Trở lại vị trí ngồi bắt đầu cắt nối biên tập video, Lý Hạo Các đứng ở phía sau cô, Phương Đường cắt nửa ngày, tiến độ đều như cũ ngừng ở phía trước.

Lý Hạo Các hỏi, “Sao không cắt đoạn sau?”

Phương Đường rốt cuộc xoay người, “Cái kia, mình muốn ăn gà Cung Bảo, phiền toái cậu mua hộ một phần, cảm ơn.”

Lý Hạo Các nhẫn nhịn, một câu cũng chưa nói, xoay người rời đi.

Phương Đường đem video tua nhanh cắt ghép, lại cẩn thận kiểm tra lại một lần, lúc sau xác nhận không có gì không ổn, lúc này mới phát biểu ở chuyên mục phía dưới.

Buổi chiều chị họ Từ Nhược Ngưng gọi điện thoại cho cô, bảo cô ngày mai qua sớm một chút, có du khách muốn hướng dẫn du lịch một một. ( Ý là yêu cầu 1 khách 1 hướng dẫn )

Cô chán đến chết hỏi, “Nam hay nữ?”

Đầu kia truyền đến thanh âm lười nhác của Từ Nhược Ngưng, “Nam, soái ca, có bao nhiêu soái chị hình dung ho mày một chút, so với Lý Hạo Các bên cạnh mày thì soái ca kia đại khái hơn mười mấy lần, cái đầu so Lý Hạo Các cao hơn bảy tám cm không sai biệt lắm.”

“…”

Từ Nhược Ngưng một khi gặp được người không muốn dẫn đi liền sẽ như vậy, sau đó thổi phồng lên như vậy, ngày hôm sau Phương Đường nhìn thấy du khách tuyệt đối là xấu đến tâm thần phân liệt.

Cô thở dài, “Chị họ, ngày mai em không muốn đi.”

Từ Nhược Ngưng tăng giá, “600.”

“Chuyện này không phải do tiền…”

“Một ngàn.”

“Tốt không thành vấn đề!”