Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 52: Cậu sao lại biết mình?

Editor: Sunn_t

“Phía dưới là phân đoạn vấn đề, có nghi vấn đều có thể giơ tay hỏi.”

Một lão sư nói xong, phía dưới liền có học sinh giơ tay hỏi, “Trong và ngoài nước hoàn cảnh dạy học có khác biệt lớn lắm không?”

Lý Hạo Các nghiêng đầu ở bên tai Phương Đường hỏi, “Cậu sao cứ nhìn chằm chằm vào người kia?”

“Mình nào có.” Phương Đường bị nói lại nhanh đem DV chuyển tới trên mặt một học sinh khác, khóe mắt còn lại nhịn không được nhìn chằm chằm Lục Nham, hắn đang uống nước, hầu kết gợi cảm nhô lên lăn lộn trên dưới.

Cô không lý do mà nhớ tới, khi hắn đè ở trên người cô, thanh âm khàn khàn kêu rên cùng thở dốc.

Sống lưng cô tê rần, trên tay DV đều run lên một chút.

“Tôi muốn biết, cậu lúc ấy còn không có tiến vào đại học, sao lại tiếp xúc được người bệnh kia để nghiên cứu? Thông qua đạo sư sao?” Một học sinh học viện y ngồi ở phía trước Phương Đường đứng lên.

Phương Đường đem DV từ bên cạnh người đang nói chuyển qua, muốn nhìn một chút xem người Lục Nham nói là ai, liền thấy màn ảnh, Lục Nham cúi đầu xuyên qua microphone nói chuyện.

“Người bệnh kia.”

“Là mẹ của tôi.”

Toàn trường an tĩnh vài giây.

Phương Đường ngơ ngẩn, cứ như vậy vài giây, cô hoảng hốt cho rằng chính mình nghe lầm.

Học sinh học viện y phía trước nói thực xin lỗi, xong lại ngồi xuống.

Phương Đường thấy Lục Nham mặt không biểu tình, một đôi mắt đạm mạc lạnh nhạt.

Vấn đề kế tiếp đều là học sinh bên cạnh trả lời, nửa giờ sau, hội nghị học thuật kết thúc, đoàn người đứng dậy bắt tay, chậm rãi từ phòng họp đi ra ngoài.

Phương Đường nhịn không được đi xem Lục Nham, thân hình hắn thẳng tắp mà đứng ở kia, bên cạnh có người nói với hắn vài câu, hắn hơi hơi nghiêng đầu, đường cong sườn mặt rõ ràng, môi mỏng hơi nhấp, lộ ra sự nghiêm túc.

“Thao, cậu khoogn phải coi trọng hắn chứ?” Lý Hạo Các khó chịu mà nói, “Cậu mẹ nó nhìn chằm chằm người nọ nhìn một ngàn hai trăm lần.”

Phương Đường chạy nhanh cúi đầu đem DV cất đi, “Mình đi trước phỏng vấn, cậu đừng theo mình.”

“Thao!” Lý Hạo Các đi theo phía sau cô, ngữ khí vừa hờn vừa dỗi, “Phỏng vấn? Mình thấy cậu là muốn đi tìm hắn thổ lộ? Hành a, Đường trứng thối, mình nhưng thật ra không phát hiện, nguyên lai cậu thích chính là loại người trang bức như sao?” (Trang bức: Người có tiền có quyền, có thực lực)

“Lý Hạo Các cậu có câm miệng hay không.” Phương Đường phiền não, “Mình thích ai thì không cần cậu đánh rắm, mình chính là thích người trang bức làm sao vậy.”

Lý Hạo Các trừng mắt nhìn cô vài giây, bực mình mà rời rồi.

Phương Đường cũng thở phì phì mà xoay người, vừa chuyển người lại đây mới phát hiện, đám lưu học sinh kia đứng ở sau lưng, con ngươi Lục Nham đen nhánh dừng ở trên mặt cô, không biết nhìn bao lâu.

“…”

Cô nỗ lực trấn định, hướng mấy lưu học sinh nói, ""Chào các cậu, mình là phóng viên Đại Vũ, muốn phỏng vấn các cậu, có thể chứ?”

Mấy người nhìn cô giống như học sinh, cười nói không được.

Nhưng thật ra nam sinh bên cạnh Lục Nham hỏi Phương Đường, “Cậu có phải là Phương Đường không?”

“Đúng vậy, là mình.” Phương Đường có chút kinh ngạc, “Cậu sao lại biết mình?”

Người nọ cười, “Cậu còn không phải là…”

Nói còn chưa dứt lời, có chút thống khổ mà hít hà một hơi, hắn giơ chân bị dẫm, mắt nhìn Lục Nham, chỉ thấy Lục Nham mặt mày nhàn nhạt mà nói, “Mười phút.”

Mấy lưu học sinh thật ra đều nghe lời hắn, biết ý tứ hắn đây là đồng ý phỏng vấn, cùng đạo sư người nước ngoài chào hỏi, lại đi tìm một phòng họp ngồi xuống.

Phương Đường đi ở phía sau, Lục Nham liền đi ở phía trước cô.

Hắn ánh mắt đạm mạc, hàng mi dài ở trước mắt lược ra một bóng như cánh bướm, mũi thẳng như cầu trượt, từ góc độ Phương Đường thấy, có thể nhìn thấy hắn nhấp môi, cùng với hầu kết rõ ràng.

Phía trước là cửa phòng, hắn bỗng dưng quay đầu lại nhìn cô một cái, Phương Đường bị nhìn đến sửng sốt, một đôi mắt hạnh nhân rất lớn trợn tròn, “Sao, sao vậy?”

“Cậu có chuyện muốn nói?” Hắn dừng.

Phương Đường không biết hắn làm sao biết được, do dự hồi lâu mới nói câu, “Thực xin lỗi, chuyện mẹ cậu mình mới được biết.”

“Còn gì nữa?” Hắn không cảm xúc hỏi.

“…Không có.” Tim cô đập bỗng nhiên rối loạn.

Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, không nói cái gì nữa, xoay người đi vào.