Quan Hệ Nhầm Lẫn

Chương 54: Liếm

Editor: Sunn_t

Khi Phương Đường đánh xe lại đây, toàn bộ trung tâm quảng trường đứng đầy người, nhưng cô liếc mắt một cái liền chú ý tới trong đám người nhìn thấy người kia.

Hắn mặc một kiện áo khoác màu đen, lộ ra gương mặt với làn da trắng, đôi mắt thâm thúy, cằm hơi hơi giơ lên, nhìn người qua lại, ánh mắt hơi rũ, tầm mắt hơi lạnh.

Nhất thời toàn bộ đều mang lại cảm giác quen thuộc.

Cô xuống xe, tầm mắt hắn liền quét lại đây, cô không thể không đón nhận, trên mặt điều chỉnh mang theo lễ phép lại không mất xấu hổ mỉm cười.

“Xin… Chào.” Cô cười khô cằn, “Cậu cũng… Tới đi dạo phố a.”

“Tôi đang đợi cậu.” Hắn rũ mắt nhìn về tấm thẻ treo trên ngực cô, âm thanh trầm thấp dễ nghe, “Hướng dẫn viên Phương, phải không?”

Phương Đường: “…”

Sét đánh giữa trời quang!

Hắn cư nhiên chính là muốn cô tiếp đãi du khách!

Diện mạo Lục Nham vừa lãnh vừa soái, cái đầu lại cao, chỉ cần đứng ở nơi này, liền có không ít người cho rằng hắn là minh tinh người mẫu lại đây chụp ảnh, tầm mắt đoàn người tất cả đều dừng ở trên người hắn, ngăn không được mà đánh giá hắn.

Phương Đường có chút xấu hổ, là cái loại xấu hổ không biết như thế nào cùng hắn ở chung, tựa hồ còn có loại cảm xúc khác.

“Cậu, cậu muốn đi chỗ nào?” Cô chỉ có thể tạm thời đem hắn trở thành du khách, tận lực thả lỏng, mỉm cười đối mặt hắn.

“Địa phương náo nhiệt.” Khi hắn nói chuyện, ánh mắt trước sau nhìn chăm chú vào cô.

Cô so với thời cao trung trở nên xinh đẹp thành thục hơn, mặc áo lông trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, làn da thực tốt, trắng hồng, khi cười rộ lên, đôi mắt sẽ nheo lại, giống như con mèo nhỏ, trên người thoáng có chút lười biếng như trẻ con, khiến cho người khác muốn đem cô ôm vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve.

Phương Đường nỗ lực điều chỉnh tốt cảm xúc, tránh đi tầm mắt hắn, nhìn nơi xa giới thiệu mấy đại điểm, “Tương đối náo nhiệt chính là thành cổ bên kia, ban ngày cũng thực náo nhiệt, vừa vặn tết Nguyên Đán vừa mới qua đi, còn có rất nhiều hoạt động biểu diễn.”

Cô làm hướng dẫn du lịch, phải nói rất nhiều, cũng phải cười, thường thường khi nói đến địa điểm lịch sử, liền bắt đầu nói đông nói tây giảng đến dã sử, nói xong còn muốn nói một câu, “Mình là mắt mù, các cậu đừng tin a, về sau muốn nói mình bịa đặt gì đó, mình sẽ không nhận đâu.”

Lục Nham vẫn luôn an tĩnh mà nghe, hắn so với thời cao trung thời còn trầm mặc hơn nhiều, hơn phân nửa thời gian đều là Phương Đường đang nói, hắn ngẫu nhiên lên tiếng, cũng chỉ là thấp giọng nói “Ừ.”

Phương Đường nhớ tới thời cao trung lâu lâu hắn vẫn cười.

Nhưng hiện tại, từ lúc nhìn thấy hắn đến bây giờ, cô không bắt gặp cảnh hắn cười.

“Bên kia là một ngọn núi, trên núi có cái miếu, trong miếu có một lão hòa thượng… Nói giỡn.” Cô dừng lại, chỉ vào quán nướng hỏi, “Cậu có đói bụng không?”

Cô cư nhiên muốn chọc hắn cười!

Cô nhất định là điên rồi, cần phải ăn mực để chấn kinh!

Lục Nham không thích ăn thứ này, nhưng hắn vẫn gật đầu.

“Ban ngày mấy quán này khá nhanh, mấy ngày nay ngày hội người nhiều.” Cô đợi vài phút, mới bắt được con mực nướng, nhẹ nhàng cắn một ngụm, vừa cay vừa thơm, cô nheo lại mắt, “Ăn ngon!”

Trong tay Lục Nham cũng cầm một cây, lại không ăn, chỉ nhìn cô ăn.

“Cậu không ăn sao?” Phương Đường hỏi.

Cô nhớ tới hồi năm ngoái lúc này, Đào Thi Thi gửi tin hỏi cô có muốn biết chuyện về Lục Nham không, cô mơ hồ đoán được, mẹ Lục Nham đại khái chính là qua đời trong thời gian này.

Miệng cô vô ý thức lại cắn con mực, suy nghĩ đợi lát nữa dẫn hắn đi du ngoạn địa phương, tốt nhất có thể làm hắn vui vẻ hơn.

“Mặt cậu.” Lục Nham rũ mắt nhìn cô, “Có cái gì đó.”

“Cái gì?” Phương Đường sờ sờ mặt mình, là nước sốt, ngón trỏ đều dính vào, cô đang cúi đầu tìm giấy, thình lình trước mặt có bóng dáng ập đến, cảm xúc ấm áp dừng ở trên mặt.

Lục Nham cúi người đem nước sốt bên má cô liếʍ sạch, môi mỏng như có như không mà cọ qua môi Phương Đường.

Phương Đường cả người phát ngốc, chờ hắn rời đi, lúc này mới mặt đỏ tai hồng mà trừng mắt hắn, ""Cậu đang làm gì!”

“Đi thôi.” Hắn đã xoay người, dường như không có việc gì mà đi xa.

Phương Đường vừa tức vừa thẹn, phi thường muốn đem người này ném tại đây luôn, mắt thấy Lục Nham đi phía trước càng đi càng xa, cô không khỏi đuổi kịp theo, “Cậu biết đường đi sao!”

Hắn tự nhiên là không biết đường, chẳng qua đoán chắc cô sẽ đuổi kịp.

Phương Đường nghĩ vậy càng tức

Trên mặt chỗ bị hắn liếʍ qua hơi tê dại mà ngứa nhẹ, cô xoa nhẹ một lần lại một lần, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng ba năm trước đây.

Hạ Mặc Dương lướt qua cái bàn, vươn tay lau nước sốt trên mặt cô.

Sau đó…

Lục Nham dùng lòng bàn tay lau thật mạnh chỗ da thịt kia, hơi thở thô nặng mà mυ'ŧ cắn môi cô.

Thanh âm hắn khàn khàn vẫn dừng lại ở trong óc, mang theo dày đặc ý không vui.

“Về sau không được để cho người khác chạm vào cậu như vậy.”