Editor: Salads
Nguyễn Thanh Mộng vượt qua gần nửa tháng trong sự hoảng hốt.
Cô không biết vì sao cảnh trong mơ lần này lại kéo dài như vậy, mỗi ngày mở mắt ra, cho rằng mình sẽ trở lại thế giới hiện thực, nhưng kết quả lại phát hiện ra mình vẫn ở bên trong giấc mơ, sau đó chứng kiến thời gian trên điện thoại chuyển từ năm 2013 sang năm 2014.
Mấy ngày nghỉ tết Dương lịch Hoàng Tâm Đình hẹn cô và Trâu Khánh Khánh đến KTV hát hò vào buổi tối.
Nguyễn Thanh Mộng nghĩ rồi đồng ý.
Lúc cô đi cô không mang gì cả chỉ đeo một cái túi vải, tóc búi lên thành một quả bóng ở sau đầu, mùa đông rất lạnh, nhưng tóc cô dài rối tung nên đôi khi cực kỳ không tiện quàng khăn quàng cổ.
Trâu Khánh Khánh đã ngồi ở trong ghế lô KTV, nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Thanh Mộng khi đẩy cửa đi vào là mặt tròn trắng nõn như trẻ con, mũi tinh xảo, mặt mày thanh tú, hai con ngươi giống như ngọc lưu ly đen, ảnh ngược ở bên trong mắt giống y như vầng trăng non bên trên mặt nước, sóng mắt lưu chuyển, trong chớp mắt tất cả đều giống như thuần tịnh nguyệt hoa.
Hoàng Tâm Đình cầm microphone, tán thưởng: “Thanh Mộng, khó trách Hạ Tinh Hà thích cậu như vậy, nếu tớ là đàn ông, tớ cũng thích cậu.”
Nguyễn Thanh Mộng sửng sốt, cổ họng đột nhiên đau rát, giống như có cái gì mắc trong cổ họng, khó chịu giống bị lửa đốt.
Hai tuần nay Hạ Tinh Hà không liên lạc với cô nữa.
Nhiệt tình tăng vọt đến đỉnh điểm, rồi sau đó đột nhiên biến mất, như thể anh không thể nhớ mình đã nói và đã làm những gì, tất cả giống như chưa từng xảy ra.
Nguyễn Thanh Mộng cũng không biết nên mình làm gì bây giờ, hai tuần qua cũng không thử liên lạc với anh.
Cô có tâm sự phập phồng, không biết phải làm sao, muốn tỉnh lại nhưng vẫn bị nhốt ở trong giấc mơ này không thể tỉnh lại, muốn tỉnh táo lại bị cảm xúc dành cho Hạ Tinh Hà mê hoặc, lý trí cũng không thể chiếm ưu thế.
Cô đau khổ nghĩ, nếu như cô có thể mãi mãi hôn mê ở trong giấc mơ này cũng là một chuyện tốt, ít nhất ở trong giấc mơ hư ảo này cô đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đạt được tất cả những gì mình mong ước trong mười năm.
Hạ Tinh Hà bình an, khỏe mạnh, còn có…
Yêu cô.
Vì vậy không quá vô lý khi nói con người là sinh vật tham lam.
Trâu Khánh Khánh nhìn ra cảm xúc của Nguyễn Thanh Mộng không ổn, đi đến ôm đầu vai cô, dẫn cô ngồi xuống ghế lô, dịu dàng nói: “Hôm nay chúng ta đến đây để ca hát, chúc mừng năm mới, không được nghĩ đến chuyện khác.”
Hoàng Tâm Đình ngồi ở trước sân khấu phụ họa: “Đúng đúng, ca hát ca hát!”
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, Hoàng Tâm Đình bưng một thùng bia lên, mở ra, và đặt ngay ngắn trên bàn, lấy dụng cụ mở chai bia ở hơn mười mấy chai, chia cho mỗi người hai ba chai, cô ấy cũng cầm một chai lên, đá giày cao gót đi, khoe cặp đùi trắng bóng, vừa nhảy vừa hát ở trên sô pha.
Mặc dù tên cô ấy nghe có vẻ cực kỳ nữ tính, nhưng Hoàng Tâm Đình là một thiếu nữ thích nhạc rock and roll, còn không sợ lạnh.
Điều hòa trên ghế lô đã được bật lên hết, một lúc sau Nguyễn Thanh Mộng nóng đến chảy mồ hôi, mồ hôi chảy theo mặt thấm vào cổ áo, cô cảm thấy không chịu nổi, đứng dậy cởi chiếc áo màu xám khói dài đến đầu gối ra, hai chân cũng bại lộ ở trên ghế lô xa hoa truỵ lạc.
Hoàng Tâm Đình uống một chai rượu nhìn Trâu Khánh Khánh, hướng miệng chai rượu về phía cô, cười làm càn.
Trâu Khánh Khánh xua tay cự tuyệt: “Tớ không uống rượu.”
Hoàng Tâm Đình “À” , bĩu môi, nói: “Không thèm mời nữa.” Lại hướng miệng chai rượu về phía Nguyễn Thanh Mộng.
Nguyễn Thanh Mộng im lặng một lát, không nói gì, cầm chai rượu trên bàn lên, không nói một lời rót vào trong bụng, uống một hơi cạn sạch.
Nhạc rock "n roll táo bạo phóng đãng ở bên tai, giọng nam ca sĩ khàn khàn, Hoàng Tâm Đình giơ chai rượu cười như điên, cô cũng không cần cốc, ngửa đầu uống ừng ực ừng ực hết chai rượu.
Uống hết một chai, Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy không đủ, lại cầm lên một chai.
Tửu lượng của cô rất kém, sau khi uống hết, rất nhanh dạ dày đã nổi lên cảm giác nóng rát, đầu choáng váng, chân tay bủn rủn.
Trâu Khánh Khánh lo lắng, đi đến đè tay cô cầm chai rượu xuống, nói: “Thanh Mộng, cậu không biết uống rượu thì uống ít thôi.”
Nguyễn Thanh Mộng lắc đầu, pha lê lạnh lẽo trong lòng bàn tay và mùi cồn dày đặc giải tỏa trái tim phiền muộn của mấy ngày nay, cô thấy thế giới quay cuồng xung quanh mình, nhưng thần kinh lại thấy hưng phấn ngoài ý muốn.
Trách không được khi có người nói rằng rượu có thể giải sầu.
Trong MV, nam ca sĩ hát say sưa, Hoàng Tâm Đình hát theo đứt quãng, không biết đã uống bao nhiêu, Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy dạ dày mình quặn lại, cảm giác buồn nôn từ dưới bụng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Tiếng nhạc quá lớn, làm màng nhĩ của cô đau đớn, đầu cũng đau, cô bò dậy đến bên cạnh Hoàng Tâm Đình, nói: “Quá ồn ào, đổi bài hát đi.”
Gương mặt Hoàng Tâm Đình đỏ lên, xê dịch về phía sau, nói không rõ: “Cậu, tự cậu đổi đi.”
Nguyễn Thanh Mộng nghiêng ngả lảo đảo đi qua, đặt mông ngồi xuống trước màn hình chọn bài hát, ngón tay run rẩy, không nhìn rõ giao diện bài hát, vất vả lắm mới tìm thấy thanh tìm kiếm, hỏi: “Các cậu muốn nghe bài hát nào?”
Hoàng Tâm Đình: “Chọn bừa một bài cũng được!”
Trâu Khánh Khánh không lên tiếng.
Nguyễn Thanh Mộng quay đầu, nhìn thấy cô ấy đang cầm di động gọi điện thoại, tiếng nhạc ở chỗ này rất vang, căn bản không nghe thấy được người kia đang nói cái gì, cô ấy nói hai tiếng “này” , rồi bất đắc dĩ ấn nút tắt điện thoại, cúi đầu gửi tin nhắn.
Chiếc iphone5 nho nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nguyễn Thanh Mộng quay lại trước màn hình, ấn thanh tìm kiếm, nghĩ cũng không biết nên chọn bài gì, trực tiếp chuyển sang các bài hát được đề xuất.
Thể loại… Tình ca.
Đánh chết cô cô cũng không muốn nghe nhạc rock and roll.
Từng dòng chữ nho nhỏ ở trước mắt cô loạn thành một đoàn, một tay cô chống cằm, một tay bấm ngẫu nhiên trên màn hình, chỉ cần bấm một bài là xong.
Khuôn mặt đỏ bừng, da thịt nóng bừng, lý trí cũng không biết đã chạy đi đâu, cô xoa trán, nhíu mày, chạy tới nghiêng ngả lảo đảo dựa vào người Hoàng Tâm Đình.
“Có chuyện gì vậy?” Tay Hoàng Tâm Đình đẩy cô, ngạc nhiên nói: “Tửu lượng của cậu kém thế.”
Nguyễn Thanh Mộng ôm cánh tay cô, làm nũng cọ cọ.
Hoàng Tâm Đình cạn lời, quay đầu gọi Trâu Khánh Khánh: “Vừa rồi cậu gọi điện thoại cho cậu ta có nói rõ ràng với cậu ta không, gọi cậu ta đến đây đón Thanh Mộng đi, cậu ấy có vẻ uống đến say mèm rồi.”
Trâu Khánh Khánh nhét iphone 5 vào lại túi áo khoác màu xám khói:“ Tớ nói rõ ràng rồi, cậu ta nói cậu ta sẽ đến ngay.”
“A…” Hoàng Tâm Đình đá đá chân, hỏi cô: “Ai đến vậy?”
“Hạ Tinh Hà.”
Hoàng Tâm Đình vui vẻ, nhéo mặt Nguyễn Thanh Mộng, trêu đùa: “Con ma men này, người đàn ông nhà cậu đến đón cậu rồi đó.”
Nguyễn Thanh Mộng mơ mơ màng màng không nghe rõ, lười mở mắt, hỏi: “Ai?”
“Nhà cậu.”
Nhà cô?
Nguyễn Thanh Thừa tốt như vậy sao, còn đến tận đây đón cô nữa?
Giỏi lắm giỏi lắm, cô sẽ mua bàn phím cho nó.
Ngày mai đi mua luôn.
Bản nhạc rock "n roll trào dâng kết thúc, sau khi máy ghi điểm, chuyển sang bài hát tiếp theo.
Tiếng quỷ khóc sói gào từ trong ghế lô trong phút chốc chuyển đến sự hoài niệm nơi sân trường, không có cảm xúc tê tâm liệt phế, cũng không có cảm xúc bi thương mãnh liệt, mà phảng phất nét buồn và một chút hoài niệm nhẹ nhàng được truyền tải vào trái tim qua âm nhạc.
“Ngày gió nổi hôm ấy, em đã thử nắm lấy tay anh, nhưng mưa dần dần lớn khiến em không thể nhìn thấy anh.”
“Từ rất lâu trước đây, có một người yêu anh vô cùng sâu đậm, thế nhưng gió vẫn cứ thổi, làm cho khoảng cách đôi ta ngày càng xa.”
…
“Không bao giờ em nghĩ đến việc lấy lại sự dũng cảm đã mất, thật sự muốn hỏi anh thêm một lần nữa, anh sẽ chờ đợi hay sẽ rời đi.”
…
Nguyễn Thanh Mộng say không tỉnh táo, nhưng tai vẫn nghe thấy bài hát này rõ ràng.
Cô đã từng viết bài hát này vào trong quyển nhật ký của cô, và nó được ghi cùng dòng với tên của người đó.
Mở đầu cuốn nhật ký là vào một ngày nào đó năm 2008, cô gái cẩn thận viết một dòng chữ lên đó, như thể là một giáo đồ đang thành kính đọc Kinh thánh trong lòng.
【 Hôm nay mình lại gặp được anh ấy. 】
Tám chữ, tuyệt không thể tả.
Mang theo một cảm giác thẹn thùng khi thiếu nữ rung động.
Phần cuối của cuốn nhật ký được kết thúc đột ngột vào ngày 5 tháng 10 năm 2014.
Mười năm yêu thầm *hôi phi yên diệt sau vụ tai nạn xe cộ kia, vùi sâu vào trong mặt đất, không còn nhìn thấy ánh mặt trời, nâng bút lên rồi đặt xuống hết lần này đến lần khác, chỉ có thể viết cho mình hai chữ ——
【 Quên đi 】
*Hôi phi yên diệt: Ý nghĩa: Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn. Bắt nguồn từ tác phẩm "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt."
Hạ Tinh Hà, anh có biết không?
Nguyễn Thanh Mộng cười, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cô giơ tay lên lau đi, không để cho ai phát hiện ra.
Trong ghế lô vẫn còn đang phát một bài hát.
“Từ rất lâu trước đây, có một người yêu anh vô cùng sâu đậm.”
*
Uống quá nhiều rượu, khiến cô không thể không nằm gục trên sô pha.
Nguyễn Thanh Mộng đắp áo khoác của mình, ngủ lim dim, ngay cả khi Hoàng Tâm Đình lại bắt đầu hát nhạc rock and roll cô cũng không tỉnh lại.
Đến khi cô bị kéo vào trong một vòm ngực rộng lớn.
Trên người người này có mùi bạc hà tươi mát, trong ghế lô không khí ngột ngạt, mùi của anh vẫn sạch sẽ dễ ngửi.
Nguyễn Thanh Mộng híp nửa mắt cọ cọ vào trong lòng ngực anh: “Thanh Thừa, em đến đón chị à.”
Trong nháy mắt động tác của người phía sau cứng đờ.
Cô không phát hiện ra, giơ tay phải lên chỉ xuống mặt đất, lo lắng anh quên, nhắc nhở anh: “Đừng quên giày của chị, giúp chị đi giày…”
“Nguyễn Thanh Mộng.”
Người phía sau thình lình lên tiếng.
Nguyễn Thanh Mộng đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Giọng nói này… Cô là chị của Nguyễn Thanh Thừa 24 năm nên đương nhiên biết giọng nói này không phải là Nguyễn Thanh Thừa.
Cô không thể tin được ngẩng đầu lên.
Dưới đủ loại ánh đèn màu sắc trong ghế lô, Hạ Tinh Hà ngồi ở phía sau cô, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt như một thanh kiếm lạnh lẽo sắc nhọn, vẻ mặt lãnh đạm, môi mỏng cong lên, không phải là một nụ cười, chỉ có sự khắc nghiệt.
Anh đứng dậy, khom lưng, vươn tay bế cô lên, xoay người sải bước ra cửa.
Hoàng Tâm Đình vội vàng đuổi theo, ném đôi bốt trong tay về phía cô rồi vui vẻ đi trước mở cửa cho bọn họ.
Hạ Tinh Hà ôm cô đi ra cửa, đi vào trong thang máy, Hoàng Tâm Đình vẫn đứng cạnh cửa vẫy tay với họ, cười rất tươi.
“Bye bye~”
Trả lời cô ấy là bóng dáng Hạ Tinh Hà bước nhanh đi vào trong thang máy.
——
Editor: Đột nhiên nay edit đến đoạn này làm toi thấy chính mình trong đó. Toi cũng yêu thầm một người đến năm nay là 8 năm lận, không biết vì sao toi lại thích người đó lâu đến như vậy. Cậu ấy là bạn cùng bàn với toi năm lớp 7. Không phải kiểu yêu từ lần gặp đầu tiên mà là kiểu mưa dầm thấm lâu. Toi cr cậu ấy trong 3 năm cấp 2 trớ trêu thay 3 năm đó cậu ấy chỉ yêu một người. Rõ ràng toi là người biết cậu ấy trước nhưng cậu ấy vẫn yêu một người cậu ấy mới gặp. Nhưng toi vẫn không ngăn nổi mình thích cậu ấy đành phải dằn lòng mình giấu tình cảm này thật sâu trong lòng không cho ai biết. Mỗi lần nhớ đến là mỗi lần đau lòng, tự nói với mình quên đi nhưng trái tim lại không tự chủ được mà nhớ đến người đó. Biết cậu ấy thích chơi game liên quân toi tập chơi game liên quân để bước vào trong thế giới của cậu ấy. Nhưng khoảng cách của tôi với cậu ấy mãi là cao thủ với thách đấu y như khoảng cách ngoài đời của chúng tôi vậy cách xa ngàn dặm. Dù toi có cố gắng đến thế nào thì cậu ấy cũng sẽ không bao giờ biết và toi cũng sẽ không bao giờ chạm đến cậu ấy. Rồi đến giờ cậu ấy và tôi đều độc thân nhưng toi cũng không dám tiến tới, cảm giác tự ti khắc sâu trong lòng toi khiến toi chùn bước. Cậu ấy nên thuộc về bầu trời đầy sao rực rỡ, còn toi thì vẫn mãi ở nơi tối tăm không được ánh sao chiếu rọi. Có lẽ đến bây giờ cậu ấy đã không còn nhớ toi là ai nữa rồi. Năm đó cậu ấy thay nick fb cậu ấy kết bạn lại với tất cả những bạn học cũ ngoại trừ toi. Ngày nào toi cũng chơi liên quân chỉ dùng một tên ID cũ nhưng cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ đi tìm toi. Toi không biết mình đang chờ đợi một thứ gì nữa. Dặn lòng mình quên đi những mỗi khi nhắm mắt lại hình bóng cậu ấy lại hiện lên trong tâm trí toi. Đã đến lúc toi nên thay một cái tên ID khác rồi và cũng đến lúc nên quên những gì nên quên. 8 năm rồi toi mãi không thể đặt xuống đoạn tình đơn phương này. Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ thì mấy ai trong nhân gian này phải làm kẻ tương tư. To: Spirit
Bài hát trong chương truyện: Ngày nắng - Châu Kiệt Luân