Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 19: Cao H

Editor: Salad

Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy mình thật sự đã say đến hồ đồ rồi, nhìn người thành những cái bóng chồng lên nhau.

Cô có say cũng biết người đang ôm mình là Hạ Tinh Hà, không phải là em trai tổ tông nhà cô.

Động tác của Hạ Tinh Hà cũng không dịu dàng một chút nào nhét cô vào trong xe Cayenne màu đen, thắt dây an toàn cho cô rồi anh trực tiếp phóng đi.

Xe Cayenne màu đen đi ngược lại hướng về trường, hơn hai mươi phút sau dừng ở trước cửa một khách sạn, Hạ Tinh Hà kéo áo khoác trên người cô và giày bị Hoàng Tâm Đình ném lên ra, cởi dây an toàn thô lỗ lôi cô ra.

Nguyễn Thanh Mộng nghiêng ngả lảo đảo, bị kéo đến lảo đảo, đứng cũng không vững, tháng một nhiệt độ không khí xuống thấp, cô chỉ mặc một chiếc váy liền áo màu đen, chân không đi giày, cách một tầng tất chân nhung mỏng đạp xuống mặt đất, đông lạnh đến nỗi run run.

Hạ Tinh Hà cúi đầu nhìn chân cô, nhăn mày lại, duỗi tay ra, cánh tay luồn qua chân cô, ôm cả người cô lên giống như ôm một đứa trẻ.

Nguyễn Thanh Mộng chóng mặt đến mức không tìm được phương hướng, hai tay đè lên vai anh, cả người không có sức lực mềm nhũn như bông.

Từng cơn gió lạnh buốt phả vào cổ khiến cô bất giác co rúm lại vì lạnh.

“Hạ Tinh Hà…” Cô đáng thương vỗ vỗ đầu vai anh, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng: “Tôi lạnh.”

Một tay Hạ Tinh Hà ôm cô đi về phía trước, giọng điệu lạnh lùng: “Lạnh thì dựa gần vào.”

Lúc này mới biết làm nũng với anh, lần trước thì sao!

“Hạ Tinh Hà…”

“Im miệng.” Anh lạnh lùng nói, không dừng bước chân.

Hạ Tinh Hà rất cao, mới mười chín tuổi đã cao đến 1m87, tuy anh gầy nhưng cơ bắp săn chắc, không phải là kiểu gầy yếu phổ biến của nam sinh đại học hiện nay, mà là cực kỳ khỏe mạnh.

Nguyễn Thanh Mộng chỉ cao 1m6, cô được anh ôm bằng một tay như bế trẻ con, cô giống như một món đồ trang trí đơn giản thời thượng treo trên người anh, cô duỗi chân, bị anh càng dùng sức ôm lấy, mùi bạc hà và mùi cồn lên men hòa quyện lại tạo ra một mùi thơm khác lạ, cô như bước trên một đám mây mềm mại ngọt ngào.

Chắc nhân viên trước quầy khách sạn biết Hạ Tinh Hà, nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt khó nén kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép duy trì nụ cười chuyên nghiệp lịch sự, gật đầu với anh, làm như không thấy vật nhỏ mà anh đang ôm.

Hạ Tinh Hà ôm cô đi vào trong thang máy, lát sau thang máy dừng ở tầng 12, anh lưu loát lấy thẻ phòng ra quẹt thẻ, mở cửa, trực tiếp bước đến mép giường, ném người đang ở trong lòng ngực lên trên giường.

Trời đất quay cuồng.

Đầu óc choáng váng.

Sự vui mừng âm thầm khi nhìn thấy anh đến đã bị hành động này của anh làm cho biến thành cảm giác khó chịu, Nguyễn Thanh Mộng xoa đầu bù tóc rối chống người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh:“ Hạ Tinh Hà anh…”

Một tiếng cười lạnh cắt ngang những lời cô muốn nói.

“Nguyễn Thanh Mộng, em giỏi lắm.” Hạ Tinh Hà khoanh tay nhìn cô từ trên cao xuống, giọng nói êm dịu như một viên ngọc thượng hạng, cảm xúc lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt đến cực điểm.

“Lúc trước em nói em muốn anh tôn trọng em, anh đồng ý với em chúng ta sẽ từ từ đến với nhau, nhưng em thì sao! Em tôn trọng anh không?” Hốc mắt anh ửng đỏ, ánh mắt nhìn cô cực kỳ lạnh giá.

“Anh phí tâm phí lực theo đuổi em, nhưng em vừa chớp mắt đã chạy, đi qua đêm cùng với người đàn ông khác!? Chắc là anh quá tôn trọng em rồi nên em mới vậy!”

Cuối câu như nghẹn từ cổ họng ra, chứa đựng buồn bực và tủi thân.

Đầu Nguyễn Thanh Mộng trống rỗng một giây.

Qua đêm với người đàn ông khác?

Ai?

Đầu óc cô đã bị cồn làm cho tê liệt nhưng này lại quay nhanh, suy nghĩ trong một giây, giây tiếp theo mặt Nguyễn Thanh Thừa liền xuất hiện ở trước mắt.

Nguyễn Thanh Mộng nhíu mày, giải thích: “Anh nói Thanh Thừa? Nó không phải…”

“Nguyễn Thanh Mộng!”

Giọng anh khàn khàn nói ra ba chữ.

Cô ngây ngốc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đỏ hoe.

Khóe miệng Hạ Tinh Hà nhếch lên một chút, đáy mắt hờ hững: “Anh đã nói với em rồi, em đừng ép anh.”

Nguyễn Thanh Mộng hơi há mồm, vừa định nói tôi không, cả người đã bị kéo mạnh, Hạ Tinh Hà ôm lấy cô, lật người cô lại, cả người cô ghé vào trên đùi anh.

“Anh, anh làm gì vậy?” Cô hoảng hốt muốn bò dậy.

Hạ Tinh Hà đè cô xuống thật mạnh, chiếc váy đen cô đang mặc rất mỏng, hai luồng đẫy đà trước ngực cọ vào giữa hai chân anh, cách hai tầng vải vừa vặn chạm vào dươиɠ ѵậŧ anh.

Cây đồ vật kia cũng bị nhốt ở dưới quần dài, đũng quần đã cộm lên thành một khối to, anh ác ý đẩy hông lên, cọ xát qua lại khe ngực cô qua lớp quần áo.

“Nguyễn Thanh Mộng.” Anh gọi tên cô, yết hầu lăn lộn, trong giọng nói của anh có một sự quyết tâm được ăn cả ngã về không.

“Anh muốn làm chết em.”

Năm chữ ngắn gọn tự nhiên làm cô nổi da gà.

Động tác Hạ Tinh Hà thô lỗ kéo khóa sau lưng váy xuống, đường khóa rất dài, từ cổ xuống đến hông, khóa cọ xát đường khóa tạo ra tiếng kim loại, anh kéo hết xuống, giữa sống lưng tuyết trắng có một dây cài áo ngực màu đen vắt ngang qua.

Màu trắng trần trụi, màu đen dụ hoặc, trắng đen đan xen khiến lý trí của anh bị đánh bại.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, sờ lên cột sống cô, sờ đến móc khoá áo ngực, chậm rãi cởi ra, động tác ưu nhã giống như một dã thú đã chuẩn bị xong một bữa cơm thịt ngon lành.

“Anh muốn kéo nó xuống từ lâu rồi.”

Nói xong, cuối cùng móc khoá áo ngực cũng bị cởi ra ra, trói buộc trước ngực lập tức biến mất, hai vυ' trắng nõn nảy ra như sóng gợn lăn tăn.

Hạ Tinh Hà mạnh mẽ vén làn váy lên đến eo cô, hai tay men theo làn da ấm áp trên eo cô di xuống tất chân, thăm dò vào trong qυầи ɭóŧ, chạm vào mông cô, dùng sức véo vài cái, rồi vuốt ve nhẹ nhàng.

“Thật mềm” Anh cảm thán:“Chỗ nào trên người em cũng đều mềm như vậy sao?”

Nguyễn Thanh Mộng đỏ mắt: “Hạ Tinh Hà!”

“Em không cần trả lời anh.” Anh cười hờ hững, không dừng động tác tay: “Dù sao thì sau này anh cũng biết thôi.”

Nguyễn Thanh Mộng uống rượu nên ý thức không quá tỉnh táo, cô chưa từng trải qua chuyện thân mật như vậy, cô hoảng sợ, chống khuỷu tay xuống giường muốn trở mình, lại bị Hạ Tinh Hà ấn mông xuống.

“Không được động đậy.” Anh cường thế ra lệnh.

Một tay Hạ Tinh Hà ấn lên lưng cô, còn một tay kia thì đang xoa bóp mông cô, men theo khe hở ở giữa hai cánh mông cô sờ đến chân tâm, đưa ngón trỏ vào đó, phát hiện ra nơi đó đã chảy ra chất lỏng ướŧ áŧ động tình.

Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng, nắm lấy mép quần tất của cô kéo xuống, tất màu đen và qυầи ɭóŧ ren cùng màu trượt từ đùi xuống bắp chân.

Anh đưa tay vào giữa hai chân cô, vuốt ve từ dưới lên, sau đó nâng eo Nguyễn Thanh Mộng lên, để cô làm một tư thế xấu hổ nhếch mông lên, cho anh thấy trọn vẹn bờ mông mềm mại của cô.

Nguyễn Thanh Mộng không chịu được tư thế xấu hổ này, mặt đỏ tía tai, toàn thân không còn sức lực, chỉ có thể vặn vẹo mông, cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng không ngồi dậy nổi đành bò lên phía trước, qυầи ɭóŧ ren màu đen bao lấy chân cô, càng bò thì qυầи ɭóŧ càng tụt xuống.

Cuối cùng Hạ Tinh Hà cởi tất và qυầи ɭóŧ của cô ra một cách dễ dàng.

Khi quần dưới thân bị cởi ra, cảm giác lạnh lẽo ập đến, cô mẫn cảm phát hiện hạ thân mình đang chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ động tình.

Hạ Tinh Hà tiến lên, dùng tay chạm vào bắp chân cô và kéo cô về hướng của mình.

“A —— Hạ Tinh Hà!”

Hạ Tinh Hà nhướng mày cười, dùng ngón tay vo chiếc qυầи ɭóŧ ren đen lại rồi giơ lên trước mặt cô.

“Màu em mặc đều dựa theo sở thích của anh.” Anh tán dương:“Cả qυầи ɭóŧ áo ngực cũng vậy, em ngoan quá.”

Nguyễn Thanh Mộng bật khóc, cắn chặt môi thút thít nói: “Hạ Tinh Hà, anh đừng làm như vậy, đừng như vậy…”

“Vô ích thôi, khóc cũng vô ích.” Anh thở dài, bàn tay vỗ nhẹ vào má cô: “Anh tha cho em vài lần rồi, là tại em nên anh mới làm như vậy, Thanh Mộng ngoan nào.”

Anh bóp chặt lấy đôi mông mềm mại của cô:“ Anh không muốn trói em làm chuyện đó. Lần đầu tiên của chúng ta phải hoàn hảo.”

Cái gì? Lần đầu tiên của chúng ta?

Ai thèm làm lần đầu tiên với anh!

Nguyễn Thanh Mộng xoa mắt, quay đầu lại, đờ đẫn nói: “Chúng ta không phải là người yêu, anh không…”

Còn chưa dứt lời, trong phòng yên tĩnh vang lên một tiếng "bốp" giòn tan.

Nguyễn Thanh Mộng đột nhiên cảm thấy mông mình hơi đau, nhất thời đầu trống rỗng.

Hạ Tinh Hà đè cô lại, cũng không giảm lực trên tay, đánh “Bốp bốp bốp” hơi chục phát mới dừng lại.

Anh thật sự không biết thương hương tiếc ngọc, đánh mông cô đến sưng lên.

Trên làn da trắng nõn nổi lên mấy vết hồng nhạt.

Hạ Tinh Hà nhìn đến hai mắt đều đỏ, duỗi tay nắm cánh mông, bẻ ra hai bên, vừa dùng lực xoa bóp, mông thịt bị anh nắn bóp qua lại, du͙© vọиɠ trong tròng mắt màu đen nổi lên cuồn cuộn.

Cô gái của anh quay lưng về phía anh quỳ gối trên giường, đôi mắt ngấn nước vừa thẹn thùng vừa rụt rè, chiếc váy treo trên người cô gần như không che được cơ thể, nửa người cô lộ ra ngoài, cơ thể mềm mại run rẩy, mông nhếch lên cao cao như muốn mời gọi anh cắm vào.

Hạ Tinh Hà cúi người, hai tay từ dưới vòng lên trước ngực cô, dùng sức cởi hết váy ra.

Nguyễn Thanh Mộng cảm thấy lạnh toàn thân khi chiếc váy bị cởi ra khỏi người, theo bản năng cuộn tròn người.

Hạ Tinh Hà ném váy xuống đất, chậm rãi đi đến bên giường, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo, động tác của anh rất chậm, vừa giống như cố tình phô bày dáng người của mình, vừa giống như thợ săn nhìn con mồi bị mắc kẹt trong l*иg, mỗi một bước đi đều thật chậm.

Nguyễn Thanh Mộng thấy anh đi đến, càng thêm bất lực trốn vào bên trong giường, sau khi say rượu đôi mắt long lanh như sóng gợn lăn tăn, yếu ớt đáng thương.

Hô hấp của Hạ Tinh Hà ngay lập tức trở nên nặng nề hơn, dươиɠ ѵậŧ thô dài ở dưới bụng dưới đứng thẳng tắp, trên đỉnh tiết ra chất lỏng trong suốt.

Cho nên mới có người nói đàn ông đều yêu tha thiết dáng vẻ thanh thuần và quyến rũ, khuôn mặt ngây thơ rõ ràng, nhưng cơ thể lại quyến rũ, trốn ở bên cạnh giường, tóc dài không che được thân thể trần trụi, anh tiến lên thêm một bước, cô liền lùi về sau một bước, lùi đến khi không thể lùi được nữa, vẫn không thoát khỏi số phận bị anh cắm vào trong tiểu huyệt.

Cô sợ hãi nhìn một cái, liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả du͙© vọиɠ trong cơ thể người đàn ông.

Hạ Tinh Hà lên giường, tay nắm lấy mắt cá chân Nguyễn Thanh Mộng, mạnh mẽ kéo ra hai bên, trong tiếng kêu đau đớn của Nguyễn Thanh Mộng, anh chen vào giữa đôi chân đang dang rộng của cô và ép chặt nó xuống.

Từng nụ hôn nóng rực rơi xuống, anh cắn môi cô, vói đầu lưỡi vào quyện lấy lưỡi cô trao đổi nước bọt, hai tay sờ lên vυ' tròn trịa của cô, làn da dưới lòng bàn tay mỏng manh tinh tế y như trong tưởng tượng của anh, giống y như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, chỗ nào trên người cô gái của anh cũng đều mềm mại.

“Nguyễn Thanh Mộng, em biết *nhất kiến khuynh tâm có nghĩa là gì không?” Trong mắt của Hạ Tinh Hà như có mưa gió kéo đến, một tay anh véo đầu ti cô, một tay anh đưa xuống dưới thân cô, chạm vào cửa động ướŧ áŧ lầy lội, ngón tay chậm rãi cắm vào bên trong.

*Nhất kiến khuynh tâm: Yêu từ cái nhìn đầu tiên

“Nhất kiến khuynh tâm chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy em anh liền xác định về sau em chỉ có thể là của một mình anh.”

Nguyễn Thanh Mộng sốt ruột cong thắt lưng, cảm nhận được ý đồ của anh, lắc mông muốn chạy trốn khỏi anh.

Nhưng cũng vô ích, ngón tay thon dài đã ấn vào cửa động, dùng sức đẩy mạnh về phía trước, phá vỡ từng lớp thịt mềm mại, khuấy động lối vào, chơi đùa với môi âʍ ɦộ của cô, tìm kiếm điểm mẫn cảm nhất của cô.

“Đã từng có ai đi vào chỗ này của em chưa?”

Hạ Tinh Hà hỏi xong, lại lẩm bẩm nói: “Trước kia thế nào anh mặc kệ, dù sao nơi này về sau chỉ có một mình anh mới có thể đi vào, em nghe không?”

Anh tăng lực ngón tay và đâm vào sâu hơn, trong nhà yên tĩnh vang lên tiếng nước “òm ọp”, tất cả đều là chứng cứ cô động tình.

Nguyễn Thanh Mộng nghe thấy được, cô xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Cô hối hận, cô không nên yêu thầm Hạ Tinh Hà.

Người cô thích thời thiếu nữ là người mặc áo sơ mi trắng, hờ hững xa cách, khiến người ta nhớ đến bầu trời trong veo vào mùa xuân có ánh nắng ấm áp êm đềm và cảm giác thoải mái khắp chốn.

Sao bây giờ anh lại biến thành tên lưu manh với đôi mắt đỏ hoa ở trên người cô, mỗi một câu nói ra đều cực kỳ lưu manh và hạ lưu!