Thanh Mộng Thương Thầm Tinh Hà

Chương 17: Em cảm thấy có thể là chị của em thích anh ta

Editor: Salad

Thành phố A năm 2018.

Chân Viên Viên cầm chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ra, lập tức cảm thấy không ổn.

Yên lặng đến cực kỳ quỷ dị.

Dường như có một tiếng nỉ non rất khẽ bên trong căn phòng.

Cô thử thăm dò kêu một tiếng: “Thanh Mộng.”

Không có ai trả lời.

Chân Viên Viên bỏ chìa khóa dự phòng vào trong túi, đi vào trong phòng, bước từng bước đi tìm, cuối cùng phát hiện người cô cho rằng đã mất tích lại ở trong phòng ngủ.

“Thanh Mộng, Thanh Mộng…”

Cô xốc chăn lên, nhìn thấy Nguyễn Thanh Mộng đang cuộn tròn thành một nhúm, khuôn mặt đỏ ửng mất tự nhiên, nhắm chặt mắt lại, trên trán đều là mồ hôi.

Chân Viên Viên sốt ruột vỗ vỗ mặt Nguyễn Thanh Mộng, bị độ nóng trên làn da cô dọa.

Như này chắc phải 40 độ mất.

Cô thử gọi Nguyễn Thanh Mộng dậy, lại phát hiện cô giống như bị bóng đè, môi khẽ mở không nói nên câu, cả người nhẹ nhàng run lên, gọi như thế nào cũng không tỉnh lại.

Chân Viên Viên lo lắng đến sắp khóc, móc di động ra gọi điện thoại Nguyễn Thanh Thừa: “Thanh Thừa…”

Nguyễn Thanh Thừa phát hiện không ổn: “Chị Viên Viên à, có chuyện gì vậy?”

“Thanh Mộng cậu ấy…”

“Chị của em bị sao vậy?”

“Thanh Mộng bị sốt, cả người cậu ấy nóng lắm, chị gọi cậu ấy mãi mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Cô bất lực cắn môi: “Em mau đến đây, chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Nguyễn Thanh Thừa nâng cao giọng: “Chị đang ở nhà chị em à?”

“Ừ.”

“Chị Viên Viên, chị trông chị em giúp em trước, em đến ngay đây!”

*

Nguyễn Thanh Mộng lên cơn sốt cao liên tục, sốt đến 40 độ khiến thần chí mơ hồ, cô hôn mê bất tỉnh được đưa vào trong phòng bệnh trong bệnh viện.

Cô bị mắc kẹt trong cơn ác mộng giống như chim sợ cành cong co rúm người lại ở trên giường, phải hạ nhiệt độ xuống bằng cách truyền dịch và tiêm thuốc, nhưng vẫn không thấy tỉnh lại.

Nguyễn Thanh Thừa tức giận đến vỗ bàn bác sĩ dọa sẽ phá bệnh viện.

Chân Viên Viên đang nghe điện thoại, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Thanh Thừa đã dựa nửa người lên bàn, chóp mũi suýt chút nữa đã chạm vào áo blouse trắng của người ta.

Bác sĩ vẫn tỏ ra bình tĩnh và thoải mái, có lẽ ông ta đã nhìn thấy nhiều người nhà bệnh nhân làm loạn như vậy rồi nên không ngạc nhiên trước tình huống này.

Chân Viên Viên hoảng sợ, cuống quít chạy đến đè Nguyễn Thanh Thừa lại:“Thanh Thừa, em bình tĩnh một chút đi!”

“Sao em có thể bình tĩnh được!” Nguyễn Thanh Thừa cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào bác sĩ, vỗ lên bàn “Bộp bộp", lực tay mạnh đến nỗi giống như muốn đập vỡ cái bàn.

“Đã nhiều ngày rồi, rõ ràng nhiệt độ đều đã giảm xuống rồi, nhưng vì sao chị của em vẫn chưa tỉnh lại!”

Bác sĩ nhíu mày liếc anh một cái:“Trước đây chúng tôi cũng chưa từng gặp người bệnh như vậy, chúng tôi đang nỗ lực tìm ra nguyên nhân.”

“Nỗ lực cl!” Nguyễn Thanh Thừa nói tục, dẫm một chân lên trên bàn hùng hổ giống như muốn đánh nhau.

Chân Viên Viên dùng hết sức kéo anh ra khỏi phòng đi ra ngoài hành lang.

“Thanh Thừa, em làm vậy cũng vô dụng thôi.” Cô thở dài:“Nếu Thanh Mộng biết em làm như vậy, chắc chắn sẽ mắng em.”

“Em tình nguyện để cho chị ấy mắng em.” Nguyễn Thanh Thừa thất bại dựa vào tường, trượt dọc theo bờ tường ngồi xuống đất:“Chị Viên Viên, chị nói xem có chuyện gì vậy? Vì sao chị của em vẫn mãi không tỉnh lại? Chị ấy cũng không phải là người thực vật, tại sao vẫn mãi chưa tỉnh lại?”

Chân Viên Viên hiếm khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Thừa bất lực như vậy, cô nghĩ một lát, cân nhắc lời nói định an ủi anh, nhưng chưa kịp nói ra thì tiếng chuông điện thoại đã reo lên trước.

Tiếng chuông phát ra từ điện thoại Nguyễn Thanh Mộng.

“Alo ~ cô Nguyễn à, bây giờ cô rảnh không?” Giọng cười hihi haha không nghiêm túc: “Xe đã đi sơn lại có hóa đơn chi phí rồi, cô xem…”

“Tôi không phải là Thanh Mộng.” Chân Viên Viên ngắt lời anh, nhìn Nguyễn Thanh Thừa chỉ chỉ vào điện thoại, khẩu hình miệng biểu thị rằng có người tìm Nguyễn Thanh Mộng.

“Đây không phải là số điện thoại của cô Nguyễn à?”

“Là số điện thoại của cậu ấy, nhưng bây giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại.”

“Cô ấy bị sao vậy?”

“Thanh Mộng bị sốt cao triền miên.” Chân Viên Viên khẽ nói: “Mãi vẫn chưa tỉnh lại.”

“Sốt cao? Sao lại đột nhiên sốt cao…” Còn chưa nói xong, thì đột nhiên yên lặng một lát, một giọng nam thanh nhuận khác vang lên.

“Ở bệnh viện nào?”

Chân Viên Viên không rõ nguyên do: “Anh là ai?”

“Tôi hỏi cô đang ở bệnh viện nào?”

Chân Viên Viên nhắm mắt lại, thở ra một hơi, khẽ nói: “Bệnh viện trung tâm thành phố.”

*

Nửa giờ sau, nơi xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng gậy gõ trên mặt đất phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.

Chân Viên Viên phát hiện ra người đàn ông kia trước.

Anh mặc tây trang đi giày da, ăn mặc nghiêm trang, tay trái chống một cây gậy, bước nhanh đi về phía bọn họ, trên mặt là sự vội vàng không thể che giấu được.

Anh có vẻ như không quen dùng cái gậy này, anh đã suýt trượt ngã vài lần khi bước tới.

“Cô ấy đâu? Nguyễn Thanh Mộng đâu?”

Chân Viên Viên sửng sốt, giương mắt nhìn anh, hoảng sợ.

Người vừa đến có đôi mắt dày đặc tơ máu, khí thế bức người, ngay cả khi anh đã mất nửa cái chân cũng không làm ảnh hưởng đến khí thế cường thế và bá đạo sắc bén cao cao tại thượng của anh.

“Anh là…”

“Tôi hỏi cô, cô ấy đâu!?” Người đàn ông nói từng câu từng chữ, ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Chân Viên Viên sợ tới mức bả vai run lên, không tự chủ được lùi về sau hai bước.

Nguyễn Thanh Thừa kịp thời đỡ lấy bả vai cô, đẩy cô về phía sau mình, duỗi tay chỉ chỉ về hướng nào đó:“Chỗ đó phòng 304.”

Người đàn ông không kịp nhìn bọn họ một cái, chống gậy, bước chân không trôi chảy nện bước xuống tầng 3.

Chân Viên Viên hé môi muốn nói với anh đây là tầng 7, đi thang máy tốt hơn, nhưng lại phát hiện tốc độ của anh quá nhanh, mới đi mấy bước đã biến mất ở cầu thang.

Cô nghi hoặc khó hiểu nhìn Nguyễn Thanh Thừa:“Vì sao em phải nói cho anh ta biết Thanh Mộng ở đâu?”

Nguyễn Thanh Thừa im lặng một lát, gãi gãi gáy mình, có chút bực bội đạp một cái lên trên tường bệnh viện rồi nói: “Chị còn nhớ vụ tai nạn xe cộ lớn năm kia ở trường đại học S không?”

“Tai nạn xe cộ?” Chân Viên Viên nhớ lại cô không phải là sinh viên của trường đại học S nên cũng không biết nhiều chuyện về trường đại học S.

Nguyễn Thanh Thừa giải thích: “Quốc khánh năm 2014, có một chiếc xe Cayenne màu đen đã va chạm với chiếc xe vận tải gần siêu thị, trên xe lúc đó có ba người, một người bị thương nặng nhất phải cắt cân, một người bị thương phải nằm viện, còn có một người không bị thương chút nào. Lúc ấy chuyện này thật sự rất lớn, có rất nhiều sinh viên đứng xem, không thể giải tán được, trường học phải ra mặt để xin lỗi, hiệu trưởng còn tự tay viết thư xin lỗi.”

Thì ra còn có một chuyện như vậy, nhưng…

“Chuyện này thì có liên quan gì đến Thanh Mộng?”

Nguyễn Thanh Thừa bĩu môi, chỉ chỉ hướng cầu thang tầng 3 hướng người đàn ông kia vừa rời đi, nói: “Anh ta chính là một trong số ba người đó.”

Chân Viên Viên: “Bị thương nặng phải cắt chân?”

“Ừ.” Nguyễn Thanh Thừa nhấp môi:“Lúc ấy chị của em cũng ở hiện trường vụ tai nạn xe cộ kia, vẻ mặt chị ấy cực kì… Điên cuồng, luôn hỏi em vì sao, liên tục gọi xe cứu thương giống như bị điên, cho nên em cảm thấy chị ấy…”

Anh dừng một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, mới do dự nói: “Em cảm thấy có thể là chị của em thích anh ta.”