Trans: Cảnh Nhàn
May mà quần bóng rổ rộng rãi, nếu không cây gậy đã dựng thẳng đứng chỉa vào quần của anh mà bị nhìn thấy sẽ rất lúng túng.
Miệng anh khô khốc khi nhìn một màn này, rõ ràng vừa nãy anh đã uống rất nhiều nước, nhưng bây giờ cổ họng vẫn khát khô, mắt nhìn thẳng không dời đi chỗ khác, cứ nhìn cô chằm chằm.
Bây giờ cô vẫn đang chơi đùa tiểu bức của mình, đã cao trào, lúc bắt đầu cô chơi đùa đến hăng say, sau khi cao trào thì đã ngừng lại. Tay của cô vẫn còn đặt trên tiểu bức, nhìn đôi mắt của Hoắc Ly vẫn còn đang nhìn cô chằm chằm, lúc này cô mới rút tay ra khỏi váy, cầm tờ giấy trên bàn lên, ở trước mặt Hoắc Ly, chậm rãi lau sạch chất lỏng trên tay mình.
Cô không biết có phải phía dưới chảy quá nhiều nước, hay là cô phun ra trong lúc cao trào, chất lỏng nhầy nhụa trên tay đặc biệt trong suốt, nhìn rất rõ ràng.
Bây giờ đang là mùa hè cứng rắn, quả thực nghẹn đến khó chịu, hận không thể cởϊ qυầи ra rồi đưa tay vào bên trong qυầи ɭóŧ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hung hăn vuốt đến bắn ra, bây giờ nghĩ đến thôi cũng không được.
Sắc mặt anh nghẹn đến ửng đỏ, cúi đầu nhìn mình cứng rắn, anh kẹp chân lại để tránh bị người khác nhìn thấy dập tắt sự kiêu ngạo của thứ này.
Anh lại liếc nhìn Tô Lai ở sau lưng, cô mới chỉ tự an ủi cao trào một lần, liền coi như không có chuyện gì xảy ra vậy, giờ vẫn mở rộng hai chân về phía anh, rồi thản nhiên như thường lên lớp.
...
Ngày hôm sau khi Hoắc Ly đến lớp cảm giác như đòi mạng, dù sao thì sáng sớm hôm nay anh đã dậy rồi vì có mộng xuân, nội dung mộng xuân vẫn là một màn mà anh nhìn thấy trong lớp ngày hôm qua.
Trong giấc mơ Tô Lai đã mở rộng đùi về phía anh, để anh tự an ủi sờ mó, đã lâu anh không mộng tinh, ngoài phản ứng sinh lý bình thường ra thì ngày hôm qua là lần đầu tiên anh bắn ra ngoài, còn là trong mơ nhìn thấy một màn kia mà bắn.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy đũng quần ướt sũng, anh cũng đã bắn ra ngoài, nhưng mà trong lòng thoã mản.
Hôm qua anh không tìm Tô Lai để hỏi cho rõ ràng, cô phát tao ở trước mặt anh là có ý gì? Dù sao cô cũng là con gái mà, da mặt mỏng, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không thân lắm, mặc dù hai bên đều đã nhìn thấy, nhưng mà cũng không tiện hỏi cô đây là vì cái gì.
Hôm nay lúc anh đến vừa khéo nhìn thấy Tô Lai, lúc ở cổng trường Tô Lai và anh đã nhìn thấy nhau, nhưng mà cô cũng không nói gì, cứ như vậy mà dửng dưng bỏ đi.
Anh nhìn gương mặt lạnh lùng của người phụ nữ này, còn cho rằng hôm qua mình đã nhìn nhầm rồi, nếu không sao có thể nhìn thấy cô đang tự an ủi.
Tô Lai không nói, anh cũng không phải không biết ngượng mà nhắc tới, dù sao anh cũng không biết trong hồ lô của cô đang bán thuốc gì.
...
Khi Hoắc Ly đi vào lớp liếc nhìn Tô Lai, hai người bàn trên bàn dưới trước sau, anh đi vào không cách nào mà không nhìn thấy, khi anh đi vào nhìn cô, còn đặc biệt nhìn phía dưới của cô, hôm nay cô vẫn mặc váy, trường học của bọn họ không giới hạn về đồng phục, dù sao cũng đã lớp 12, thoải mái thì cứ mặc, cũng có thể mặc váy.
Anh nhìn chằm chằm cô vẫn mặc váy ngắn như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là đoán xem tao hóa này có mặc qυầи ɭóŧ hay không.
Mọi người đều nói chân cô vừa thon dài lại trắng nõn, không có lông là thật, nhìn ở khoảng cách gần như vậy đôi chân thon dài của cô đúng thật là không có một sợi lông nào, anh không khỏi suy nghĩ, nếu như cặp chân này mà kẹp lấy eo của anh, thì có thể câu mất hồn phách của anh hồi nào không hay.
Tô Lai có thể biết rõ anh đang nhìn mình chằm chằm, dẫu sao ánh mắt nóng rực kia cô đã nhìn thấy.
...
Tiếng chuông báo vào lớp không bao lâu đã vang lên, Hoắc Ly ngồi xuống chỗ ngồi, không lâu sau giáo viên đã đến, tiết này có bài kiểm tra, mọi người phải đặt sách giáo khoa ở hai bên mặt bàn để tránh bị người ta nhìn thấy gian lận.
Lần nào Hoắc Ly cũng đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, anh đã mặc kệ loại kiểm tra này rồi, mỗi lần đều nằm ngủ, anh cũng không quan tâm đến thành tích chút nào, dù sao nhà anh có tiền như vậy, ra nước ngoài du học mạ lên người một lớp vàng, về nước vẫn có thể nắm quyền điều hành công ty, có một số người sinh ra đã ngậm thìa vàng một bước là đến La Mã.
Anh chính là một người như vậy, ung dung.
Anh lấy bài thi liếc qua, cũng không thèm liếc mắt thêm mấy lần, lập tức nằm sấp xuống ngủ, tư thế nằm ngủ của anh hướng nhìn về phía sau lưng.
Tô Lai lại đến rồi.
Sau khi Tô Lai nhìn thấy Hoắc Ly nhìn mình, lập tức mở rộng hai chân về phía anh, tư thế giống như ngày hôm qua vậy để lộ ra phía dưới với anh, chẳng qua hôm qua không mặc qυầи ɭóŧ, hôm nay cô mặc qυầи ɭóŧ đến.
Cô đang mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen, phần giữa có hơi trong suốt, có thể nhìn thấy lôиɠ ʍυ quấn dưới đáy qυầи ɭóŧ, lôиɠ ʍυ của cô quá nhiều, qυầи ɭóŧ cũng không thể nào che hết được, cho nên trên đỉnh nhô ra một ít lông.
Tay cô xe chạy quen đường sờ xuống làn váy phía dưới. Đặt giữa tiểu bức, cô kết hợp ba ngón tay nắm lấy trung tâm qυầи ɭóŧ, vuốt ve trên dưới cho Hoắc Ly xem.
Cô xoa nắn lên xuống, đã hơi chảy ra một chút nước, thấy mắt của Hoắc Ly nhìn chằm chằm vào tiểu bức của mình, cô càng to gan hơn nắm lấy hai bên mép qυầи ɭóŧ, sau đó di chuyển cơ thể lên một chút, nhét qυầи ɭóŧ vào khe hở bên trong tiểu bức, để cho tiểu bức nuốt qυầи ɭóŧ vào.
Cô nhét cả qυầи ɭóŧ vào bên trong tiểu bức, biến thành một sợi dây thừng nhỏ, cứ như vậy làm cho tiểu bức ăn qυầи ɭóŧ không cử động, tiểu bức kẹp lấy chiếc qυầи ɭóŧ ăn nó vào trong, một sơi dây mỏng không thể giấu được tiểu bức của cô, hai cánh âm môi đầy đặn tách ra, cực giống một chiếc quần chữ đinh (丁) bị tiểu bức của cô ăn vào.
Sau khi cô làm xong hết thảy những chuyện này cũng không cử động nữa, cô rút tay lại, mở váy ra, tiểu bức đang ăn qυầи ɭóŧ cho anh xem rõ ràng, cô ngồi bất động mở chân ra cho anh xem.
Sau đó ngồi nghiêm túc làm bài kiểm tra, không chút ngượng ngùng.
Đôi mắt của Hoắc Ly dần dần chuyển sang màu đỏ đậm.
Bị người phụ nữ này tao chết rồi, người phụ nữ dâʍ đãиɠ này có phải bình thường khi không có chuyện gì liền ở nhà tự an ủi hay không, nếu không sao cô lại biết tự sướиɠ đến như thế, còn biết cuộn qυầи ɭóŧ thành một sợi dây nhỏ nhét vào bên trong tiểu bức, bởi vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
...