Trans: Cảnh Nhàn
Hoắc Ly thấy toàn thân cũng trở nên nóng như lửa, cây gậy phía dưới lại dựng đứng lên, anh cũng không có ham muốn quá mức như vậy, ban ngày mà thứ này cứ chỉa vào, thật khó chịu.
Bây giờ anh hận không thể bắt tao hóa này lại mà hung hăng thao một trận, chơi đùa tiểu bức phát tao của cô, ngày nào cũng chơi đùa trước mặt anh nhiều như vậy, không phải muốn câu dẫn anh thì là gì.
Cả tiết học lòng của Hoắc Ly không yên bài kiểm tra cũng không quan tâm đến, sau đó điền tên rồi nộp giấy trắng.
Tô Lai là ủy viên học tập của lớp của bọn họ, cho nên sau khi làm bài kiểm tra xong đều là cô đến thu bài.
Tô Lai đi từ trên xuống dưới một lượt, khi qua Hoắc Ly ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, sau đó thu lại bài kiểm tra của anh.
Sau khi Tô Lai thu hết bài kiểm tra đưa cho giáo viên, trở về vị trí của mình, Hoắc Ly không chịu nổi tao hóa này nữa cho nên ngay lúc này anh ném cây bút trên tay sang một bên, sau đó đứng dậy đi đến vị trí trước mặt của cô, cưỡng ép kéo cổ tay của cô, ngay trước mặt tất cả các bạn cùng lớp kéo Tô Lai ra ngoài, động tác bá đạo.
Mọi người đều không hiểu mình vừa mới nhìn thấy cảnh tượng gì đó, hai người người bọn họ cùng xuất hiện, hơn nữa Hoắc Ly nhìn rất tức giận....
Hoắc Ly kéo Tô Lai ra, dồn cô vào bức tường ở góc cầu thang, hai tay đè hai bên người của cô không cho cô đi, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch, cho nên cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt anh âm trầm nhìn cô, nhưng lại tạo thành dáng vẻ Kabe-don*.
Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Anh không thể chịu đựng nỗi nữa hỏi cô: "Tô Lai, cậu tao hóa này, hai ngày qua cậu đang giở trò gì vậy? Có phải cậu đang câu dẫn ông đây, đúng không?"
Tô Lai trong ấn tượng của anh chưa từng nói chuyện với anh, cho nên anh cũng không nhớ giọng nói của người phụ nữ này rốt cuộc là như thế nào, sau khi Tô Lai nghe được lời anh nói ngẩng đầu lên nhìn anh, trầm mặc lắc đầu.
Cô không nói chuyện, còn lắc đầu, hành động này ngược lại ép Hoắc Ly phát điên, Hoắc Ly trực tiếp vén váy của cô lên, vén váy lên hoàn toàn là theo quán tính. Anh nhìn tiểu bức của cô vẫn còn đang ăn qυầи ɭóŧ, anh đưa tay kéo qυầи ɭóŧ ra, mang theo một ít nước, bên trong dính quá nhiều nước, một ít dâʍ ŧᏂủy̠ còn dính phía trên chiếc qυầи ɭóŧ.
Anh sờ soạng một tý, rút
qυầи ɭóŧ bên trong âʍ ɦộ của cô ra, còn sờ lôиɠ ʍυ của cô, giọng nói càng thêm tức giận: "Cậu cho rằng mắt tôi mù sao, hai ngày nay chỉ cần tôi nhìn cậu, cậu liền tự an ủi cho tôi xem, bây giờ cậu còn làm ra hành động phát tao như vậy, nhét qυầи ɭóŧ vào bên trong tiểu bức, còn không phải cậu đang cố ý câu dẫn tôi sao, cậu chính là cô bé dâʍ đãиɠ."
Tô Lai rất ngượng ngùng, còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc váy đột nhiên cứ như vậy bị anh vén lên, phía dưới bị nhìn, cô ngượng ngùng bỏ váy xuống, nhỏ giọng thẹn thùng nói: "Không có, chỉ là tiểu bức của tôi hơi ngứa cho nên muốn thủ da^ʍ mà thôi."
Hoắc Ly nghĩ giọng nói của tao hóa này thật dễ nghe, giọng nói còn mềm dẻo, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô một chút nào.
"Thủ da^ʍ, cậu không thể về nhà rồi tự mình sờ tiểu bức mà thủ da^ʍ sao, phải nhìn tôi mới có thể thủ da^ʍ ra có đúng không? Cậu cái cô này còn không phải muốn câu dẫn tôi sao, cậu cảm thấy tôi sẽ tin?"
Tô Lai nghe được những lời này ánh mắt nhìn anh bắt đầu trở nên nhút nhát, mạnh miệng, ánh mắt như lấy hết can đảm, hoảng loạn nhìn anh hỏi: "Vậy tôi câu dẫn cậu đấy, cậu có thể bị tôi câu dẫn sao?"
Hoắc Ly nghe vậy thì hơi sững sốt, anh còn chưa kịp trả lời thì Tô Lai đã ngượng ngùng đẩy anh ra rồi quay về lớp học.
Hoắc Ly nhìn không khí trước mặt, trong đầu lóe lên lời nói của người phụ nữ kia, quả nhiên đúng như anh nghĩ vậy người phụ nữ này đang cố ý câu dẫn anh.
Anh thử ngửi mùi vị trên tay, vừa nãy khi anh kéo qυầи ɭóŧ của người phụ nữ kia dính mùi vị của tiểu bức dâʍ đãиɠ lên, cho nên bây giờ anh đưa ngón tay lên chóp mủi ngửi thử.
Mùi thật tao.
Vừa nãy khi rút qυầи ɭóŧ ra chảy thật nhiều nước, còn dính lên đồng phục của anh.
Anh càng cứng hơn.
...
Hôm nay Hoắc Ly lại vào lớp muộn, sáng sớm hôm nay anh bị mình mình làm cho nổi điên, anh lại mơ thấy cảnh tượng kia, sau đó lại bắn ra ngoài, anh không biết hai ngày qua mình làm sao vậy, ngày nào cũng mộng tinh, đã bao lớn rồi.
Mà đối tượng hai ngày nay anh mộng tinh đều là cùng một người, ngủ một giấc nhắm mắt lại đều trông thấy dáng vẻ của tao hóa kia, nhưng chẳng qua giọng nói hôm qua còn được thêm vào, giọng nói của tao hóa này có thể khiến anh cứng rắn.
Hôm nay anh đi vào lớp nhìn ánh mắt của Tô Lai lại không được bình thường, hôm nay Tô Lai đến sớm, bây giờ đang ngồi ngay ngắn vào vị trí kia đọc sách, quần áo cô đang mặc là bộ đồ của ngày hôm trước, nhưng chẳng qua hình như cô cũng chỉ có hai bộ này để thay đổi, quần áo đều đã giặt đến bạc màu, cũng không nhìn thấy cô đổi bộ quần áo khác.
Hai ngày liên tiếp Hoắc Ly mộng tinh bị người phụ nữ này chơi đùa đủ nghẹn, cho nên đối với cô cũng tức giận, bây giờ đã đến vị trí phía trên, nhìn mọi người còn chưa đến đầy đủ hết, anh vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này, muốn nhìn xem hôm nay cô có trò gì.
Tô Lai không chú ý đến anh, vẫn dán mắt vào sách giáo khoa, dáng vẻ lạnh lùng kia đặc biệt lạnh nhạt.
Hoắc Ly nhìn cô, ngược lại kiên trì cho đến lúc vào học, sau khi vào học cũng không thấy Tô Lai có hành động gì gây rối.
Trong tiết toán, có đề bài yêu cầu luyện tập theo nhóm nhỏ, hai người một nhóm bàn trên bàn dưới cùng một nhóm.
Hoắc Ly người bình thường không thèm nghe giảng bài sau khi nghe thấy bàn trên bàn dưới cùng một nhóm, lập tức cầm sách quay người lại cứ như vậy mà nhìn cô, sau khi Tô Lai nhìn thấy anh, ánh mắt trong veo nhìn anh chằm chằm, sau đó đỏ mặt lại theo lệ cũ mở rộng chân về phía anh.
Hoắc Ly tưởng rằng cô sẽ tiếp tục tự an ủi, quả nhiên, Tô Lai mở chân ra, anh nhìn thấy bên trong tiểu bức của cô có thứ gì đó nho nhỏ màu hồng, hướng về phía anh cho anh xem.
Thứ đồ hình bầu dục nhét bên trong tiểu bức, chỉ có thể nhìn thấy phần đuôi của tiểu bức, bởi vì thứ đó nhét rất nặng, hơn nữa nó còn đang rung nhè nhẹ, anh nhìn thấy rõ ràng.
Hoắc Ly không phải kẻ ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được đó là thứ gì, anh kinh ngạc nắm lấy tay của Tô Lai, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, ép giọng, chỉ dùng âm lượng mà hai người có thể nghe được hỏi cô: "Mẹ nó, Tô Lai, cậu có cần phải tao như thế không, nhét trứng rung trong tiểu bức mà lên lớp? Tiểu bức của cậu cả ngày lẫn đêm không ngứa không phát tình thì không được sao? "