Trans: Cảnh Nhàn
Khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Hoắc Ly cùng mấy người anh em của mình chậm rãi từ sân bóng rổ trở về, trên tay cầm một quả bóng rổ thong thả trở về lớp học.
Anh đã quen rồi, cũng không sợ tới trễ, dù sao giáo viên cũng không dám nói anh gì anh, dẫu sao anh cũng là một tên Nhị thế tổ *, gia đình vừa có quyền vừa có thế, giáo viên không dám đắc tội anh, chỉ cần không gây chuyện trong lớp học là được rồi.
Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ điển tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Giáo viên cũng phải nể Hoắc Ly mấy phần, cho nên anh càng chẳng kiêng dè gì cả, anh mặc đồ thể dục cũng không mặc đồng phục, dù sao hôm nay cũng có trận đấu bóng rổ, cho nên anh mặc luôn đồ thể dục đến tiện thể chơi bóng rổ luôn, mấy người bọn họ nói mấy chuyện cười tiếu lâm rồi cười không ngừng.
Đúng lúc này có một cô gái cầm vở bài tập đi ngang qua, mùi hương trên người phụ nữ khiến Hoắc Ly phải hướng mũi nhìn sang, vừa nãy cánh tay của anh bị sợi tóc đâm vào, cho nên anh quay đầu lại nhìn, thái độ Tô Lai kiêu ngạo đi ngang qua, mái tóc đen dài đến eo, trực tiếp làm lơ bọn họ đi vào lớp học.
Anh em của Hoắc Ly kinh ngạc nhìn anh nói: "Anh, vừa rồi anh có nhìn thấy không? Cái mũi và mắt của Tô Lai kia nâng thẳng lên không, trời ạ, đã coi thường anh thì thôi đi, còn làm mặt lạnh với anh, nữ thần cao lãnh thật không phải đồn thổi, cũng không biết làm thoải mái hay không thoải mái. "
Một tên khác cũng tham gia náo nhiệt: "Thoải mái chứ, mấy người không nhìn cặp chân thon dài kia của cậu ấy sao, trắng nõn nuột nà ngay cả một sợi lông cũng không có nữa đấy, móc trên đùi, chắc chắc cực kỳ thoải mái, đáng tiếc a, mọi người nói mặt của cậu ấy vừa nhìn đã biết là lãnh đạm, cậu ấy đối với ai cũng không có hứng thú, cấm dục gì chứ, loại phụ nữ này khi làm một chút cũng không thoải mái, tôi đây vẫn thích tao hơn một chút, cái kiểu trên giường biết kêu, tao lãng da^ʍ tiện mới là thức ăn của tôi!"
Hoắc Ly nghe hai người bọn họ nói xong, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy mình nhìn thấy, mùi hương trái lại cũng khá thơm.
Đây chính là mùi thơm của phụ nữ, không biết có phải mùi dầu gội hay không.
Ấn tượng của anh đối với Tô Lai chắc chắn có, dẫu sao thì hai người bọn họ cũng học cùng lớp được ba năm rồi, bây giờ đã là lớp 12, đối với người phụ nữ này quả thật đã từng nghe nói, cô chính là báu vật của lớp bọn họ, mỗi lần thi cử đều đứng hạng nhất, nhưng mà cô quá lạnh lùng, ai nói chuyện với cô cô cũng không thèm quan tâm, thường độc lai độc vãng chỉ có một mình, cũng không có bạn bè, chủ yếu là khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh thuần không làm bộ kia chính là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu nam sinh, người tỏ tình cũng không ít nhưng đều bị cô từ chối thẳng thừng.
Thế nên mọi người đều nói cô có khuôn mặt lãnh đạm, nhìn cũng không dễ làm, là tiểu bức không dễ làm, khuôn mặt kia lạnh như vậy, tiểu bức càng không có bao nhiêu nước, loại phụ nữ này chắc chắn không dễ dàng cao trào.
Hoắc Ly đương nhiên không có hứng thú với loại phụ nữ này, hà cớ gì phải mặt nóng mông lạnh cơ chứ, đang nói chuyện cũng đã đến lớp, giáo viên nhìn thấy bọn họ chậm rì rì đi tới, cũng không nói gì, phớt lờ ba người bọn họ, để họ trở về chỗ ngồi của mình.
Hoắc Ly ngồi trước Tô Lai một bàn, vị trí của Tô Lai nằm ở trong góc lớp, các vị trí trong lớp đều được sắp xếp theo thứ tự, nửa tháng sẽ thay đổi một lần, tình cờ tuần này đến lượt hai người bọn họ, một trước một sau.
Sau khi ngồi vào chỗ, anh đặt quả bóng rổ xuống rồi mở chai nước suối ra, sau khi ừng ực ừng ực uống từng ngụm nước lớn, muốn ném cái chai trên tay vào thùng rác phía sau, anh ném bóng rổ rất chuẩn, nên dự định dùng chai nước khoáng này luyện tay, trên thùng rác phía sau cùng, ngay sau khi anh ném chai nước suối vào thùng, chuẩn bị xoay người lại ngủ, đúng lúc này anh nhìn thấy Tô Lai đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt cô lạnh nhạt, cô nhìn anh với một ánh mắt phức tạp không thể nói rõ, đôi mắt cô có ánh nước trong suốt, khi anh nhìn thấy ánh mắt này thì không thể dời mắt, chỉ thấy cô đột nhiên mở hai chân ra về phía anh, để cho anh nhìn phong cảnh giữa hai chân.
Khi Hoắc Ly nhìn thấy một nhúm lôиɠ ʍυ đen nhánh ở giữa hai chân của cô cau mày, cho rằng bản thân đã nhìn nhầm rồi, nếu không sao có thể nhìn thấy...tiểu bức của cô? ?
Anh nhìn thẳng vào bộ phận ở giữa, quả thật anh đã nhìn thấy một đám lôиɠ ʍυ màu đen, người phụ nữ này thậm chí không mặc qυầи ɭóŧ, còn mở rộng hai chân về phía anh, để lộ ra đám lôиɠ ʍυ màu đen phía dưới tiểu bức cho anh nhìn.
Rõ ràng không phải cô bất cẩn, bởi vì khi cô nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào tiểu bức của cô, cô vẫn mở chân ra để cho anh nhìn, hơn nữa còn dang rộng hai chân ra hơn mà không hề khép lại.
Hoắc Ly nhìn thấy tao hóa này vậy mà lại phóng đãng đến như vậy, khi lộ ra tiểu bức để cho anh nhìn trong đầu còn thầm mắng một câu đệt!
Lôиɠ ʍυ của tao hóa này cũng thật nhiều!
Bây giờ giáo viên còn đang viết đề bài trên bục giảng cho nên không có ai nhìn thấy bọn họ bên này, mọi người thực sự nghiêm túc chép đề của giáo viên.
Hoắc Ly quay đầu lại nhìn, đã không thể dời mắt được nữa, bởi vì Tô Lai vẫn chưa khép chân lại, hơn nữa mức độ càng lúc càng lớn.
Khi Tô Lai nhìn thấy ánh mắt các bạn học xung quanh cũng không hề nhìn về phía bên này, yên tâm đưa tay xuống dưới váy, tay của cô luồn vào bên trong chiếc váy ngay trước mặt Hoắc Ly, lấy tay gỡ đám lôиɠ ʍυ đang cản trở ra, sờ phía trên hai mép tiểu bức dày nộn, ngón trỏ và ngón áp út đè vào cánh âm môi, mở ra, để lộ bộ phận bên trong cho anh nhìn.
Ngón giữa đè xuống âm đế đang nhô ra, đè ép xuống từng chút từng chút một, tốc độ ngón giữa gảy tiểu bức, bắt đầu di chuyển lên xuống nhanh chóng để cho mình thoải mái, hai ngón tay tách cánh âm môi ra, ngón giữa dần dần kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên dưới thịt châu đang nhô ra.
Cô thoải mái đến mức sắc mặt đỏ ửng.
Cô cứ như vậy sờ âm đế xoa ra một ít nước, cao trào đến, mắt trợn trắng, thoải mái rêи ɾỉ, nhắm mắt lại, sợ mình rên ra tiếng, cho nên cắn chặt môi, nhưng mà ngón tay vẫn sờ phía trên kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu bức cho Hoắc Ly nhìn.
Hoắc Ly không ngờ lãng hóa này lại to gan như vậy, ở trước mặt anh vậy mà dám tự an ủi, thủ da^ʍ dưới gầm bàn, hơn nữa thủ da^ʍ thoải mái đến như vậy, còn cao trào nữa.
Anh căn bản không thể dời mắt, kinh ngạc nhìn ngón tay của cô vẫn còn nằm trên tiểu bức không nhúc nhích, dươиɠ ѵậŧ nằm trong chiếc quần thể thao của anh kinh ngạc đã dựng đứng lên.
Anh nhìn Tô Lai tự an ủi nhìn đến cứng...
...