Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 54: Thành Máy Móc - 2

Tủ lạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cô không có cách nào đi ra ngoài, trên đường phố hễ xuất hiện loài người lập tức sẽ bị tiêu diệt. Thành Máy Móc không cho phép có bất kỳ loài người nào tồn tại, vừa xuất hiện sẽ bị gϊếŧ chết, thi thể của các người sẽ trở thành phân hóa học cho cây xanh của chúng ta. "

Lâm Tinh Hà đem tấm ngăn trả về.

Tủ lạnh lại mắng chửi: "Cờ lê bẩn thỉu! Loài người ngu xuẩn! Tôi sắp chết cũng không được yên ổn! Ông đây lại phải mang theo vết cắt mà chết..."

Lâm Tinh Hà lại mở cửa tủ lạnh của nó ra

Tủ lạnh im miệng.

Lâm Tinh Hà bắt đầu ở trong một đống máy móc vứt đi kim loại rỉ sét tìm đông tìm tây. Chỉ chốc lát, cô lật ra một tấm thép mang bốn cái ròng rọc, cô cong ngón tay gõ gõ, phát hiện còn rất bền.

Cô rút nó ra, đồng thời phân ra một chút chú ý ngoài ngõ nhỏ, để ý có con robot nào đó đi vào hay không.

Lâm Tinh Hà lật trái lật phải tìm kiếm, rất nhanh lại mang ra một máy điều hoà không khí, cũng không nặng chút nào, dù sao nó cũng chỉ là một cái vỏ điều hoà không khí cũ nát xác ngoài, đại khái khi còn sống là một cái điều hòa tử tế, hai bên có cái lỗ khác thường, bên trong có thật nhiều dây điện đứt rời, có lẽ trước đây là chỗ gắn tay máy móc.

Cái lỗ so với cái của tủ lạnh lớn hơn nhiều, khi còn sống chắc hẳn lắp một cái tay máy khá khí thế, không mảnh rong biển giống như cái tay của tủ lạnh.

Vỏ ngoài điều hoà không khí dính đầy chất lỏng không biết tên được hóa lỏng từ kim loại bị vứt bỏ, ngửi thấy làm cho người ta buồn nôn.

Lâm Tinh Hà đi tìm kiếm một ít vải còn khá sạch sẽ, dùng sức lau sạch chất lỏng phía trên, lại lấy ra một giác hút lớn, đem vỏ điều hoà không khí dạng đứng cố định ở bên trên thép tấm.

Cô cầm cờ lê đập rụng mất hai đoạn tay cụt trong cái lỗ, lắp đặt hai cái tay vịn có kích thước và hình dạng không giống nhau.

Lâm Tinh Hà chui vào trong vỏ điều hoà không khí, sau khi khép lại, lỗ thông gió chi chít trước mặt vừa vặn có thể thấy rõ bên ngoài.

Cô điều khiển tay vịn hoạt động dưới đáy tấm thép, mới đầu có chút không quen, suýt tý nữa đυ.ng phải tường. Có điều cô ở phương diện vận động vẫn tính có thiên phú, trượt mấy lần liền dần dần nắm vững, có thể khá thuần thục dùng tay vịn phanh lại và chạy.

Cô trượt đến trước mặt tủ lạnh, nói: "Xin chào tôi tôi là người máy Điều Hòa"

[ Kỹ năng cơ bản của giáo chủ, đừng spam 6.]

[ ha ha ha ha ha giáo chủ hoàn thành thay đổi từ hải vương Barbaras thành người máy Điều Hòa.]

[ mặc dù tủ lạnh không có biểu cảm, nhưng mà nó yên lặng làm cho tôi nhìn thấy trong lòng nó chấn động đến nỗi không cách nào mở miệng.]

[ Giáo chủ người máy Điều Hòa xông lên! Đi chiếm lĩnh vương quốc máy móc đi!]

[ Tạ Vô An đại lão chính là đại lão, sau khi tiến vào trường thi không đến nửa giờ, người đứng đầu thành Người Cá đã bị hắn nhốt lại, đại lão đã chuẩn bị bắt đầu tiếp quản thành Người Cá, bước kế tiếp không phải đánh chiếm Thánh thành thì chính là thành Máy Móc, khán giả phòng livestream Tạ Vô An bên cạnh cũng đang đoán đại lão có thể kết thúc trường thi trong nửa ngày hay không.]

[ Lâm Tinh Hà đáp xuống không đúng chỗ, nếu cô đáp xuống thành Người Cá giống vậy cũng có cách tiếp quản thành Người Cá.]

[ haizz, mọi người cũng đừng đòi hỏi quá cao đối với giáo chủ, giáo chủ chỉ mới tham gia qua hai trường thi, vẫn tính là người mới đó, với lại đáp xuống chỗ cấm ma pháp và tiên thuật, xem ra ngay cả không gian tùy thân cũng không dùng được, như thế làm sao so với Tạ Vô An có kinh nghiệm phong phú cùng với vũ lực cường đại giá trị?]

...

Lâm Tinh Hà dĩ nhiên là không biết Tạ Vô An đã chuẩn bị tiếp quản thành Người Cá, có điều cho dù cô biết rõ cũng sẽ không hoang mang, trận thi này vừa mới bắt đầu mà, ai cũng không biết phía sau sẽ xảy ra biến số gì.

Lâm Tinh Hà luôn luôn tin vào vận khí tốt của bản thân, cũng tin tưởng ám thị tâm lý sẽ làm bản thân đạt được vận may, cho dù có lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn cũng sẽ không nhận thấy là do vận may của bản thân không tốt, trái lại vận khí thật tốt là một loại biểu hiện, dù sao con người vĩnh viễn không cách nào biết rõ bản thân có thể gặp được hoàn cảnh càng khó khăn hơn hay không, tính ra, lập tức gặp khốn cảnh cũng coi như là một mặt vận khí tốt.

Cho tới bây giờ thỉnh thoảng cô nhớ lại khoảng thời gian sinh thời ngắn ngủi của mình, lâu dài nhớ lại, cô cảm thấy tia sét đánh chết mình, không phải là do vận khí cô không tốt, ngược lại mà nói có thể xem là vận khí khá tốt.

Thời điểm cô bị đánh chết quá mức đột ngột, cô không có một chút cảm giác đau đớn gì, thậm chí trong nháy mắt đã cho rằng đây chỉ là ảo giác, sau đó liền tới trường học nhân vật phản diện, lại biết được kịch bản của cuộc đời mình, đồng thời nhận thức được ở thế giới ban đầu của cô là một thế giới mà suốt đời cũng không cách nào hiểu được, đối với tất cả học giả ở thế giới kia mà nói, sự tồn tại của nơi này biết đâu là trần nhà mà đời này bọn họ đều không thể chạm tới.

Bởi vậy cho nên, cô rất may mắn.

Chỗ mà trường thi đáp xuống nguy hiểm như thế, có lẽ ở tình hình hiện tại mà nói là vận khí không tốt, nhưng với tình hình chung mà nói, có ai dám vỗ ngực trăm phần trăm khẳng định chứng tỏ Lâm Tinh Hà cô vận khí không tốt?

Lâm Tinh Hà ở tại chỗ hoạt động mấy cái.

Prescott rốt cuộc tìm được âm thanh của chính mình, nói: "... Cô sẽ bị phát hiện. "

Lâm Tinh Hà nói: "Tôi trốn ở trong thân thể của cậu cũng không bị phát hiện, có thể thấy tôi đi ra ngoài chưa chắc sẽ chưa chắc sẽ bị phát hiện, giọng nói của máy móc mấy người cũng mô phỏng giống như loài người, mà mô phỏng vô cùng giống, cơ bản không có bất kỳ khác biệt nào, chỉ cần không có máy móc mở vỏ bọc điều hoà không khí của tôi ra, tôi cũng sẽ không bị phát hiện. Tôi đi ra ngoài đi dạo trước, lát nữa quay về tìm cậu sau..."

Prescott cảm thấy loài người trước mặt gan lớn quá mức, nó nói: "Cô sẽ không về được, cô vừa đi ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay."

Lâm Tinh Hà nói: "Cậu nghe qua câu này chưa? Con người can đảm bao nhiêu, đất đai màu mỡ bấy nhiêu."

Lâm Tinh Hà nói xong, chuyển động tấm sắt bốn bánh dưới chân.

Cô cảm thấy dùng cái này cũng không khác trượt tuyết là mấy.

Mặc dù trước kia cô cũng chưa từng trượt tuyết bao giờ, nhưng mà theo bản năng cảm thấy thứ này không khó, phối hợp cân bằng thân thể, chỉ cần khống chế lực độ trược đi là được.

Lâm Tinh Hà cầm tay vịn, tưởng tượng hình ảnh trượt tuyết, cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có, tế bào trong thân thể giống như đang kêu gào, tràn ngập một luồng nhiệt huyết sôi trào đột nhiên xuất hiện.

Lâm Tinh Hà giật mình, cuối cùng kết luận do bản thân sắp nghênh đón một cục diện không biết rõ nên cảm thấy hưng phần.

Cô trượt đi, rời khỏi hẻm nhỏ âm u.

Phía bên ngoài, dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời, cảnh vật trở nên sáng ngời, tầm mắt cũng bắt đầu mở rộng.

Kiến trúc xung quanh cũng âm u giống như trong ngõ nhỏ, vừa cũ nát lại chật chội, con đường cũng cực kỳ chật hẹp, có thể thấy được kim loại bị vứt bỏ lộ ra ở khắp nơi. Nhưng mà, chẳng qua chỉ cách có một con đường, lại chính là những tòa nhà chọc trời nối tiếp nhau chi chít,cảm giác công nghệ cao ập vào trong mặt, chính diện là màn hình led 3D nhìn không cần kính, một trận rồi một trận sóng lớn tràn về phía trước, ở phía trên sóng lớn có một người máy cánh bàng màu hồng nhạt bày ra đủ loại tư thế cool ngầu, phía dưới còn có một câu quảng cáo-- phấn hồng dịu dàng, bạn nên có.

Lâm Tinh Hà thu hồi ánh mắt.

Cơ giới sinh vật máy móc đi lại xung quanh cô phần lớn đều là cơ thể đồ điện cồng kềnh, người máy có đầy đủ tay chân cũng không nhiều, máy móc có hai chân như tủ lạnh cũng không ít, nhưng có tay máy lại rất ít, kẻ dùng tấm sắt bốn bánh như cô để thay thế chân máy cũng không thiếu, người máy có màn hình led thì càng hiếm thấy.

Sau khi Lâm Tinh Hà cẩn thận quan sát rất nhanh phát hiện, địa điểm bản thân hạ xuống không chỉ là thành Máy Móc, hơn nữa còn là khu ổ chuột của nơi này. Cô tản bộ một vòng, cũng không có sinh vật máy móc nào phát hiện sự khác thường của cô.

Đại đa số sinh vật máy móc đều đang bận rộn chuyện của chính mình.

Không bao lâu, cô nhìn thấy ở trong một con hẻm nhỏ phía xa, có một người máy lò vi ba khiêng một thi thể của con người đi ra, bên cạnh nó là một người máy lò nướng.

Hai người đang trò chuyện.

"Giàu to rồi, mới vừa hết Lỗ tệ lại phát hiện ra loài người. "

"Bọn họ từ nơi nào chạy tới chứ? Làm thế nào tránh thoát trạm gác trùng trùng điệp điệp ở cửa thành?"

"Đừng để ý tới bọn hắn chạy tới từ nơi nào, gϊếŧ chết đổi Lỗ tệ mới là chuyện chính."

"Nhanh lên, đổi Lỗ tệ xong thì lại đi xem một cái nữa, đừng để những người máy khác giành mối, đoạt tiền tài của chúng ta.Hôm nay trong thành tối thiểu có hai mươi tên loài người đi? Số lượng này đủ để làm thành chủ xem trọng, nếu thành chủ phái đội cận vệ ra thì con đường làm giàu của chúng ta sẽ gãy mất. Trước lúc này có thể phát hiện ra bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy."

...

Lâm Tinh Hà thấy loài người lò vi ba khiêng đi là thí sinh cùng trường thi, cũng không rõ là khoa nào, trước đó ở khu chờ trong trường thi có thấy qua một lần, mà bây giờ lại thành một bộ thi thể không có sinh mệnh.

Lâm Tinh Hà không có quá nhiều cảm xúc, lập tức trượt đến trước mặt lò vi ba và lò nướng.

Cô làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Ta nhìn thấy trên không trung xuất hiện sáu tên loài người, sau khi một luồng sáng trắng hiện lên thì bọn họ liền xuất hiện, đều ở đằng kia kìa!"

Cô chỉ chỉ về hướng trái ngược với ngõ nhỏ.

"Bây giờ còn chưa có bất kỳ người máy nào phát hiện, người anh em, chúng ta làm chút giao dịch đi? Tôi không giữ được nhiều loài người như vậy, mấy người giúp tôi một tay, sau khi gϊếŧ chết thì chia tôi một phần là được. Sáu tên, là sáu mươi Lỗ tệ lận đó."

Lò vi ba và lò nướng lập tức hơi động lòng.

Loài người bọn họ nhìn thấy đúng là sau khi một luồng sáng trắng hiện ra thì rơi xuống đất.

...Sáu người, sáu mươi Lỗ tệ.

...Giàu to rồi.

Lâm Tinh Hà lại nói: "Tôi ở lại đây giúp mấy người trông cỗ thi thể này."

Lò vi ba Lò vi ba lò nướng đánh giá điều hoà không khí trước mắt, thấy nó không có chân máy, lại dùng tấm sắt bốn bánh, vừa nhìn liền biết là lão già bị đào thải tiếp theo, lập tức hiểu được nó không tồn tại uy hϊếp.

Suy nghĩ một lúc, hấp dẫn của sáu mươi Lỗ tệ, lò vi ba và lò nướng cũng không có thể chống cự được.

Mà lúc này, Lâm Tinh Hà lại nhẹ giọng nói: "Nhanh đi, máy móc bên cạnh đó muốn đi qua, đám loài người kia còn không dám đi ra đây, còn không đi là sáu mươi Lỗ tệ kia sẽ không còn đâu."

Lò vi ba và lò nướng lúc đầu hơi do dự, nhưng mà lúc này nói với Lâm Tinh Hà cơ hội chớp mắt là qua, cũng không do dự nữa mà hung tợn nói với nói với Lâm Tinh Hà: "...Đừng có làm trò."

Lò vi ba ném thi thể, cùng lò nướng vội vàng hướng bên kia ngõ nhỏ đi tới.

Lâm Tinh Hà không bất ngờ miếng nào.

Mặc kệ thời đại nào, mặc kệ giống loài gì, phàm là có được tâm trí, đa số chịu không nổi hấp dẫn, nếu chịu được chính là do tiền không đủ nhiều.

Cô cúi đầu nhìn thi thể trên đất, dùng tay vịn đem nó đẩy vào ngõ nhỏ cô vừa đi ra.

Lò vi ba và lò nướng rất nhanh rồi sẽ phát hiện cô đang nói dối, thời điểm biết được cô nói dối thì phản ứng đầu tiên tất nhiên là cô muốn cướp tiền thưởng của bọn chúng, chỉ có thể không ngừng chạy đến chỗ đổi lấy tiền thưởng, sẽ không cẩn thận kiểm tra mỗi ngõ nhỏ.

Chẳng qua cô cũng lo lắng bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, sau khi nhanh chóng vào ngõ nhỏ, trước tiên đem điều hoà không khí và tấm sắt ròng rọc phá hủy, phân tán bỏ vào trong đống rác, sau đó lại đem thi thể nhét vào trong tủ lạnh, cô cũng trốn vào trong một cánh cửa khác.

Đúng như dự đoán, thi thể của con người tại đây cực kỳ quý hiếm.

Cô mới vừa làm xong hết thảy thì có một máy móc đồ điện khác đi tới.

Chúng nó xem xét bốn phía, nhưng không có tìm được gì, cuối cùng hùng hùng hổ hổ rời khỏi.

Chúng nó rời khỏi đây, tủ lạnh mới mở miệng nói: "Đem thi thể loài người bẩn thỉu dọn đi đi!"

Lâm Tinh Hà nói: "Nhưng mà thi thể loài người bẩn thiểu trong miệng cậu có thể đổi được mười Lỗ tệ đó, mười lỗ tệ lận đó, mười lỗ tệ đó nha, cậu biết giá trị của nó mà, dư sức thay linh kiện mới cho cậu luôn!"

Tủ lạnh không lên tiếng.

Lâm Tinh Hà biết rõ bản thân nói đúng rồi.

****

Yui: Ờm, về lịch đăng chương thì cơ bản 1 tuần 2 chương, nếu siêng hơn thì tăng 3 chương. Mong mọi người thông cảm, bởi vì có mỗi 1 mình Yui làm thôi, mà mỗi chương cũng tận 3k chữ nên làm lâu lắm QAQ