Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 55 -1: Thành Máy Móc -3

Lâm Tinh Hà chuyển đề tài, nói với tủ lạnh: "Chẳng qua tôi sẽ không đem hắn đổi lỗ tệ, bây giờ còn chưa có đến hoàn cảnh nghèo túng đem đồng loại đi đổi lấy tiền thưởng. "

Tủ lạnh có chút bất ngờ.

Lâm Tinh Hà cười híp mắt cùng nó nói: "Tôi thấy cậu là một cái tủ lạnh có cốt khí, cậu bằng lòng cứ như vậy chết đi sao? Cậu không từng nghĩ tới một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Có một bộ linh kiện tốt nhất, lại có một đôi chân máy bản mới nhất, thậm chí có mặt sơn hồng nhạt thời thượng nhất, không ở trong khu dân nghèo thế này nữa, mà ở trong tòa nhà cao tầng ở trên phố, trải qua cuộc sống giàu có lại vẻ vang? Mặc dù không biết cậu đã gặp chuyện gì, nhưng nếu cậu còn có một hơi thở thì không nên bỏ cuộc, người, à không, mặc kệ giống loài gì, chỉ cần không có hoàn toàn tử vong đều có thể liều mạng, cậu không liều mạng làm sao biết bản thân không thể thay đổi càn khôn? "

Tủ lạnh nói: "Làm sao cô biết tôi không từng liều mạng?"

Lâm Tinh Hà nói: "Số người liều một lần liền thành công đều là số ít, với lại cậu cũng không biết những người kia đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mà cậu không cách nào tưởng tượng nổi! Liều mạng mà thất bại, vậy thì lại làm một lần nữa! Cứ rút kinh nghiệm làm lại từ đầu! Chỉ cần không chết vậy thì lại tiếp tục! Dù sao thì cũng không kém hơn so với tình hình ngồi chờ chết ở bãi rác này, không phải sao?"

Lâm Tinh Hà lại nói: "Đồng chí tủ lạnh! Người anh em! Đừng có nản lòng! Cậu nhìn xem, bây giờ cậu đã gặp được tôi rồi! Mặc dù chúng ta khác biệt chủng tộc, mặc dù chúng ta còn đứng ở phía đối lập, nhưng mà hôm nay gặp nhau ở đây chính là duyên phận mà ông trời cho chúng ta! Cái này gọi là số mệnh an bài! Mà mạng cậu vẫn chưa đến ngõ cụt đâu! Người anh em! Đứng lên đi! Để chúng ta cùng nhau chống lại vận mệnh! Chúng ta không thể cúi đầu trước vận mệnh! "

Tủ lạnh đả kích cô: "Tôi thể đứng lên được!"

Lâm Tinh Hà nói: "Một máy điều hoà không khí bị hư cũng có thể đứng lên được, lò nướng và lò vi ba đều có thể dùng tứ chi đầy đủ giành được thi thể, cậu còn có thể nói chuyện, vẫn còn lại một hơi cuối cùng, không thử thì làm sao biết bản thân có đứng lên được hay không? Hơn nữa tôi là đang cổ vũ nội tâm cậu vực dậy, không phải là bảo cậu nâng cơ thể dậy, chỉ cần cậu nguyện ý chống lại vận mệnh thì tôi có cách để cậu đứng dậy."

Tủ lạnh nói: "Ha, khẩu khí của cô lớn thật."

Lâm Tinh Hà nói: "Cậu nói trước đi, cậu không muốn đứng lên sao?"

Tủ lạnh yên lặng một lát, nói: "Cô có cách gì?"

Lâm Tinh Hà gãi đúng chỗ ngứa nói: "Cậu không phải con người, là không đứng lên được chứ không phải là bị bệnh, vấn đề ở chỗ do linh kiện bên trong quá cũ nên hỏng, hình như tất cả máy móc ở đây đều bị hư giống nhau, suy cho cùng là không có tiền cho nên khi linh kiện bị hỏng, mấy cậu không có tiền, không có cách nào thay linh kiện mới, chỉ có thể bị loại bỏ, ở tại chỗ này đợi qua đời."

Tủ lạnh cười lạnh: "Cô chỉ là một con người lại nghĩ đến việc kiếm tiền ở thành Máy Móc? Không bị gϊếŧ chết cũng đã không tệ rồi."

Lâm Tinh Hà nói: "Tôi ra ngoài dạo qua một vòng quay lại, không phải cũng không bị gϊếŧ chết sao?"

Tủ lạnh không phản đối.

Lâm Tinh Hà còn nói thêm: "Lại nói, cậu là máy móc, tôi là con người, cậu có chỗ không biết, trên thế giới này không có bất kỳ giống loài nào biết kiếm tiền hơn so với loài người. Như vậy đi, chúng ta đánh cược, thay linh kiện mới cho cậu, để cậu đứng lên lại lần nữa, cần ít nhất bao nhiêu lỗ tệ?"

"Linh kiện kém nhất cần 8 lỗ tệ, nếu muốn linh kiện hạch tâm còn cao cấp hơn thì cần 50 lỗ tệ."

Lâm Tinh Hà quả quyết mà nói: "Được, chúng ta đem 50 lỗ tệ thành mục tiêu, trong vòng hai ngày tôi sẽ kiếm 50 lỗ tệ cho cậu. Dĩ nhiên không phải không có điều kiện, tôi vừa mới đến, không có hiểu rõ về thành Máy Móc của mấy cậu, cậu sẽ làm tủ lạnh dẫn đường cho tôi."

Tủ lạnh thấy liền động lòng.

... Cũng đúng, trước đây nó vốn định chờ chết, bây giờ có cơ hội nhảy ra trước mặt, vì sao không nắm chặt chứ? Mặc kệ người trước mắt là yêu ma quỷ quái gì, dù sao vẫn là cơ hội tốt.

Nó hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không phải là tủ lạnh, tôi tên là Prescott. "

Lâm Tinh Hà: "Được, đồng chí tiểu Phổ, để chúng ta mở ra cách mạng thật rầm rộ đi! Lời đầu tiên tôi giới thiệu một chút, tôi họ Lâm, tên Lâm Tinh Hà, cậu có thể gọi tôi là đồng chí Lâm."

Đồng chí tiểu Phổ nửa tin nửa ngờ đối với đồng chí Lâm Tinh Hà, nó ngược lại muốn nhìn xem một con người như Lâm Tinh Hà có thể thay đổi càn khôn như thế nào. Trước tiên không nói đến việc thay đổi, bây giờ làm sao cô rời khỏi cái hẻm nhỏ này chính là vấn đề lớn, một bộ thi thể của con người được 10 lỗ tệ, người máy bên ngoài cho dù tạm thời bị mê hoặc, khi nghĩ thông suốt cũng sẽ quay về kiểm tra kỹ, đến lúc đó cô bị tìm thấy sẽ chính là một cái ngõ cụt.

...Nếu vẫn không cúi đầu trước vận mệnh, đến lúc đó đầu bị chém đứt, ngay cả đầu cô cũng không cúi được.

Lâm Tinh Hà lại bắt đầu bới đống rác.

Cô vừa mới thấy một bánh xích* tám bánh lớn hơn, có thể chứa được diện tích của tủ lạnh. Cô cố sức rút nó ra, quăng trên đất trống. Đại khái là do quá bẩn, thế mà không có kẻ nhặt rác thải phát hiện ra cái bánh xích này không phải là bánh xích bình thường, mà là một bánh xích tự động, có lẽ loại dùng pin kiểu cũ.

(*Nó giống kiểu bánh xích của xe tăng vậy, nhưng nhỏ hơn)

Không bao lâu Lâm Tinh Hà lại tìm được pin có thể gắn được, sau khi lắp vào thì dưới đáy phát ra ánh sáng yếu ớt, sáng lên.

Lâm Tinh Hà hỏi đồng chí tiểu Phổ: "Cái này sử dụng như thế nào? Là điều khiển từ xa hả? Hay là dùng âm thanh điều khiển? Hoặc là dùng ý nghĩ để điều khiển?"

Đồng chí tiểu Phổ tại đây chờ đợi mấy ngày cũng không có phát hiện loại bánh xích này, chợt cảm thấy con người này vận khí quá tốt, nói: "Chỉ cần để máy móc lên là có thể điều khiển phương hướng."

Lâm Tinh Hà nói: "Rất tốt, vậy cậu đứng lên đó đi."

Đồng chí tiểu Phổ: "Tôi không đứng lên được, đi không nổi..."

Lâm Tinh Hà nói: "Khi nãy lúc cậu đòi đánh đòi mắng tôi không phải rất có sức lực sao?"

Đồng chí tiểu Phổ: "Ha, đó là sức lực cuối cùng của tôi..."

Lâm Tinh Hà nói: "...Được rồi."