Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 53: Thành Máy Móc - 1

Không bao lâu, thầy giám thị đã tới.

Vẫn là thầy giám thị lần trước.

Ông ta vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc máy móc đọc xong quy tắc trường thi, sau đó vung tay lên, lại mở ra khe hở không gian, thúc giục học sinh nhanh chóng đi vào trong.

Tạ Vô An là người đầu tiên đi vào trong khe hở không gian.

Sau khi Tạ Vô An tiến vào, những thí sinh khác hình như không mấy vui vẻ cùng bước theo sau Tạ Vô An vào trường thi, bọn họ cứ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, trong lúc nhất thời lại không ai đi lên.

Lâm Tinh Hà thấy thế, dứt khoát trở thành người thứ hai tiến vào trường thi, đạo ánh sáng mạnh trước mặt sáng lên, cô không khỏi nhắm chặt mắt lại, đợi đến lúc cô mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở một trong một cái hẻm nhỏ âm u, một mùi sắt rỉ sét nồng nặc xông vào mũi.

Cô còn chưa kịp quan sát xung quanh liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương, theo sau mà đến là âm thanh bước chân nặng nề, cùng với âm thanh kim loại ma sát mặt đất.

Lâm Tinh Hà xem xét trái phải, nhanh chóng có phán đoán.

Trong góc cách cô khoảng một mét có một cái tủ lạnh hai cửa bị vứt bỏ, sơn trên tay cầm đã tróc raheest, phía trên mặt kim loại đã lộ ra dấu vết rỉ sét, với lại cũng không biết trên cửa dính chất lỏng gì sền sệt, tản ra một mùi hôi thối.

Nhưng mà ngay lúc này Lâm Tinh Hà cũng không quan tâm được nhiều như vậy, âm thanh bước chân nặng nề càng ngày càng tới gần, cô mở hai cửa tủ lạnh ra, nhanh chóng lấy tấm ngăn bên trong ra, khom người trốn vào trong.

May mắn dáng người của cô nhỏ nhắn, trốn vào cũng dư xài.

Vào thời điểm cô đóng cửa tủ lạnh lại thì một khe hở không gian mở ra lần nữa.

Một thí sinh rơi xuống đất.

Âm thanh bước chân nặng nề tới gần.

"Lại là một nhân loại ngu xuẩn!"

"Là do thám Thánh thành phái tới đi."

"Gϊếŧ đi, thi thể còn có thể cầm đi đổi chút Lỗ tệ, chúng ta chia năm năm, vừa lúc cho bà vợ nhà ta thay màu sơn mặt hồng nhạt, là màu sơn thịnh hành gần đây, cũng không còn bao nhiêu, không biết đẹp mắt chỗ nào, mấy bà vợ trong thành giống như điên rồi, từng người đều muốn sơn mặt hồng nhạt, vừa không đẹp lại còn đắt, mười Lỗ tệ, cũng mua ba bình dầu máy trong nhà, còn bảo cái gì mà thời với chả thượng."

"Nhìn ngươi phàn nàn, kết quả kẻ ngoan ngoãn xếp hàng đi mua còn không phải ngươi. "

"Tụi mày là thứ gì..."

"Đừng tới đây, tao sẽ...? A? Ma pháp của tao đâu? Tao..."

Lâm Tinh Hà trong tủ lạnh nghe thấy được âm thanh đao kiếm đâm vào trong cơ thể, sau đó lại là một hồi trò chuyện - -

" Thánh thành lại phái thêm mấy người đến, hôm nay chúng ta mang đi thôi."

Trước khiêng thi thể đi đổi Lỗ tệ đi, trong bụng ta đã có một cái, không chứa nổi nữa, khiêng thi thể loài người rêu rao khắp nơi sợ bị cướp mất..."

"Ôi trời, loài người thật là ghê tởm... "

"Đều là Lỗ tệ đấy, nhịn một chút, cùng lắm thì trở về cọ rửa tí là được."

"Đi thôi...."

...

Lâm Tinh Hà nghe thấy tiếng bước chân đi xa mới rón rén đẩy cửa tủ lạnh ra, thò đầu thăm dò liền nhìn thấy trên mặt đất nhiều thêm một bãi máu tươi. Cùng lúc đó, vòng tay của cô hiện ra thông tin đề thi--

Tiêu hủy đá năng lượng.

Phòng livestream của Lâm Tinh Hà lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Mọi người mồm năm miệng mười đăng bình luận.

[Giáo phái cá chép của mấy người không phải có may mắn tốt lắm sao? Giáo chủ của mấy người lần này không may mắn lắm, vừa bắt đầu rơi xuống suýt nữa là mất mạng rồi.]

[Tôi thấy giáo chủ bị nhắm vào đó.]

[Cái này cũng không phải lần đầu tiên, tôi đã quen rồi, có lẽ trường học chính là nhắm vào giáo chủ, có một câu nói thế nào nhỉ? Cây cao chịu gió lớn, quá ưu tú lại không có cấp độ như Tạ Vô An, khó tránh khỏi việc nhanh phải chết.]

[Hừ, đừng nguyền rủa giáo chủ của tụi này. Giáo chủ của chúng tôi cũng không phải dựa vào may mắn ăn cơm. Giáo chủ của chúng tôi dựa vào trí thông minh ăn cơm có được không? Vả lại lúc này mới vừa bắt đầu, ai mà biết được đáp xuống ở đây là may mắn tốt hay không chứ? Ở trường thi thứ nhất giáo chủ lạc đàn rơi xuống ở núi tuyết, tất cả mọi người nói vận may cô không tốt, nhưng chỉ có cô lạc đàn ngồi máy bay cứu viện dễ dàng đi xuống núi.]

[Giáo chủ thật thông minh, nếu không nhanh chóng trốn vào trong tủ lạnh, có lẽ kết cục đã giống như thí sinh bị gϊếŧ kia.]

[Cái trường thi này cũng quá đẫm máu rồi, vừa mở màn đã chết liền mười người.]

[Liên tiếp hai trường thi giáo chủ đã đứng hạng nhất, cái trường thi này có Tạ Vô An, chưa chắc cầm được hạng nhất.]

[Không phải là chưa chắc, mà là nhất định không giành được, tin tức của mấy người quá lạc hậu rồi, Tạ Vô An đã nói muốn đem Lâm Tinh Hà làm thành mô hình. Đại lão chính là đại lão, Tạ Vô An bên kia đã bắt đầu thăm dò cốt truyện, mà Lâm Tinh Hà vẫn còn đang trốn trong tủ lạnh, một đôi so với nhau liền biết cao thấp.]

[... Không thể so sánh như vậy, Tạ Vô An đáp xuống thành Người Cá, lúc này đang đơn giản thô bạo mà nướng người cá. Giáo chủ rơi xuống không đúng chỗ, nếu giáo chủ rơi xuống thành Người Cá, chắc hẳn lúc này cũng có thể bắt đầu thăm dò cốt truyện.]

[Ồ, fans của Lâm Tinh Hà chính là tiêu chuẩn kép, lúc này lại không nói đến vận may.]

[Mấy người có thể đừng ầm ĩ được không, tôi chỉ muốn yên tĩnh nhìn giáo chủ đại sát tứ phương, không thích giáo chủ thì đi coi phòng livestream khác thôi, tới đây tìm cái cảm giác tồn tại gì chứ.]

...

Lâm Tinh Hà sau khi nhìn thấy đề thi cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ vừa mới tiến vào trường thi, tất cả thông tin cũng quá ít, tương đương với một tờ giấy trắng. Cô ngược lại là càng để ý đến một chút thông tin khác.

Mới vừa rồi mặc dù cô trốn ở trong tủ lạnh, nhưng mà trò chuyện bên ngoài rơi vào tai cô không sót một chữ nào.

Sợ hãi trong giọng nói của bạn học kia cô đều nghe thấy rõ.

Cậu ta nói ma pháp của cậu ta đâu?

Lâm Tinh Hà nghi ngờ chỗ này không thể dùng ma pháp, nghe lời nói của vị bạn học kia hiển nhiên là học sinh khoa Kỳ Huyễn biết ma pháp, nhưng rơi xuống đất không tới mấy giây thì bị sinh vật không biết tên mang đi mất.

Phàm là cậu ta có thể dùng một chút ma pháp, cũng sẽ không đến nỗi ngay cả cơ hội so chiêu cũng không có.

Lâm Tinh Hà dùng ý thức thăm dò vào không gian tùy thân chính mình, không ngờ lại gặp ngăn trở, ngày bình thường cô tiến vào không gian tùy thân đều nhẹ nhàng không trở ngại, nhưng vào giờ phút này lại cảm thấy có một cánh cửa chặn ở giữa, bất kể ý thức cô thăm dò vào thế nào cũng không chui qua cánh cửa được.

Cô thử hô vài tiếng bé Tuyết Cơ, cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Cô lại đi thử nhẫn trữ vật mà Cửu Ca đưa cho cô, nhưng cũng không có cánh nào dùng được.

Lâm Tinh Hà chợt cảm thấy không ổn.

Cái chỗ này, chỉ sợ là không cách nào sử dụng tất cả ma pháp và tiên thuật, nói không chừng có thể ngay cả dị năng cũng không có cách nào dùng được, tất cả thí sinh vào chỗ này, đoán chừng cũng chỉ có thể làm một con người bình thường thôi.

... Với lại theo cuộc trò chuyện của hai sinh vật không rõ kia, đoán chừng cũng không phải là sinh vật bình thường gì.

Đột nhiên, Lâm Tinh Hà nghe thấy giọng nói khàn khàn lại lạnh băng vang lên--

"Cút ra ngoài."

Lâm Tinh Hà hơi ngẩn ra, cũng không biết âm thanh truyền tới từ chỗ nào.

Lúc này, đạo âm thanh kia lại vang lên.

"Biến đi! "

"Cút ngay cho ta. "

"Loài người rác rưởi, cô không xứng ở trong này."

"Biến được bao xa thì biến đi, cô đang làm bẩn cơ thể của ta."

"Còn không cút ra ngoài đi?"

Lâm Tinh Hà bỗng nhiên cảm nhận được một trận lay động rất nhỏ, đạo âm thanh kia đang gào thét---

"Biến đi! "

Thời gian duy trì lay động kia rất ngắn, rất nhanh xung quanh nàng lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh kia bất mãn mắng chửi: "Loài người các cô thật là buồn nôn, nếu không phải vừa rồi ông đây muốn giữ lại một cái sĩ diện cuối cùng cho bản thân thì ta đã sớm đá cô ra khỏi đây, để cô với đồng bạn của cô qua đời ở cùng một chỗ, trở thành tiền thưởng của công dân rác thải. "

Lâm Tinh Hà ý thức được, là cái tủ lạnh hai cửa ở chỗ cô đang nói chuyện.

Cô chui ra tủ lạnh.

Tủ lạnh lại nói: "Đem tấm ngăn của ông đây lắp trở lại! "

Lâm Tinh Hà xác nhận, chính là cái tủ lạnh hai cửa này đang nói chuyện, âm thanh nói chuyện là bên trong tủ lạnh truyền ra. Vừa nãy không có thời gian quan sát, lúc này cô cẩn thận nhìn tủ lạnh hai cửa trước mắt, phát hiện nó và tủ lạnh bình thường có chút không giống nhau, dưới đáy hai bên của nó nhiều thêm hai cái chân máy móc ngoằn ngoèo, giống như là giá đỡ, yếu ớt mà chống trên mặt đất, lại nhìn kỹ thêm một chút, bên phải tủ lạnh còn có một con người máy tinh tế, rất rất mảnh, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là tảo biển vớt từ đáy biển ra, với lại cũng đã rỉ sét, yếu ớt mà nằm rũ xuống.

"Nhìn cái gì vậy! "

Con người máy kia di chuyển, giống như muốn đánh Lâm Tinh Hà, nhưng vừa mới chuyển lại giống như là máy móc hết dầu, lại vô lực mà ngã xuống, chỉ còn có một âm thanh vang lên: "Đem tấm ngăn của ông đây lắp trở lại! "

Lâm Tinh Hà nói: "Được, tôi giúp cậu đem tấm ngăn lắp trở lại, điều kiện trước tiên là cậu phải trả lời vấn đề của tôi."

Tủ lạnh: "Biến đi, ông đây không trả lời. "

Lâm Tinh Hà nói: "Được thôi."

Cô nói rồi đưa tay thò vào tủ lạnh, xách ra một miếng tấm ngăn, nói: "Tôi sẽ biểu diễn cho cậu một màn, tay không bổ tấm ngăn... "

Lâm Tinh Hà đem tay làm thành dao, thời điểm sắp bổ xuống thì tủ lạnh kêu lên: "Cô dám! "

Lâm Tinh Hà nói: "Đúng, cậu nói đúng, tôi không dám, tay không bổ rất đau..." Đôi mắt cô đảo một vòng, từ dưới đất nhặt lên một cờ lê bị hư, nói: "Tôi sẽ biểu diễn cờ lê bổ tấm ngăn vậy..."

Cô vung cờ lê lên hung hăng đập về phía tấm ngăn.

Chất lượng tấm ngăn không tệ, cũng không vỡ ra, nhưng lại có thêm mấy vết cắt.

Lúc Lâm Tinh Hà đập thêm lần nữa, giọng nói tủ lạnh lạnh băng băng: "Cô muốn hỏi cái gì? "

Lâm Tinh Hà lúc này mới thu hồi cờ lê, cười tủm tỉm mà hỏi: "Đây là nơi nào? "

Tủ lạnh: "Thành Máy Móc. "

Lâm Tinh Hà: "Hai thứ vừa rồi là cái gì?"

Tủ lạnh: "Công dân thành Máy Móc."

Lâm Tinh Hà lại hỏi: "Chúng nó đều là tủ lạnh giống như cậu? "

Tủ lạnh tức giận nói: "Tôi không phải tủ lạnh, tôi tên là Prescott. "

Lâm Tinh Hà: "... Được, vậy chúng nó là cái gì? "

Tủ lạnh: "Không phải thứ gì, bọn họ đều là công dân thành Máy Móc được trao cho sinh mệnh! "

Lâm Tinh Hà lời nói sắc bén mà hỏi: " Ồ, cậu không phải là công dân thành Máy Móc, đúng không? "

Tủ lạnh trầm mặc một lát, nói: "Liên quan gì đến cô."

Lâm Tinh Hà hỏi: "Cậu biết đá năng lượng là cái gì không? "

"Lại có nhân loại không biết đá năng lượng sao? Thánh thành ngày ngày đều nhìn chằm chằm đối với thành Máy Móc chúng ta, không phải chính là vì muốn cướp đá năng lượng sao? "

Lâm Tinh Hà hỏi: "Thánh thành gì? "

"Là chỗ ở của loài người các cô, cô hỏi tôi làm gì?"

Lâm Tinh Hà lại hỏi: "Ngoại trừ Thánh thành và thành Máy Móc, còn có thành gì nữa?"

Tủ lạnh nói kháy: "Thành Người Cá đó? Cô phải là loài người sống ở đại lục Thiên Huy không? "

Lâm Tinh Hà đại khái hiểu rõ.

Xem ra thế giới này gọi là đại lục Thiên Huy, có ba cái thành thị khác biệt chủng tộc hoạt động chủ yếu, thành Máy Móc, thành Người Cá, cùng với Thánh thành.

Nhìn theo tên thì, thành Máy Móc đoán chừng chính là thành phố máy móc, thành Người Cá đoán chừng chính là thành phố người cá, mà Thánh thành là thành phố loài người. Vậy theo như lời đối thoại của hai sinh vật cơ giới không biết rõ kia và cái tủ lạnh gọi là Pre-* gì đó, xem ra loài người và máy móc đã như nước với lửa, đến tình cảnh bước vào thành Máy Móc bị xử lý còn có thể đổi tiền thưởng.

(*Tên hán việt của cái tủ lạnh là "phổ lôi tư khoa đặc")

Lối ra của ngõ nhỏ khoảng chừng một trăm mét.

Ánh mặt trời bên ngoài không chiếu tới, theo cái góc độ này của cô nhìn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy máy móc lui tới, ngoại trừ tủ lạnh có tay máy móc bên ngoài còn có không ít thiết bị điện, và người máy chế tạo thuần máy móc.

Ánh mặt trời chiếu trên người chúng, hiện ra ánh sáng kim loại đặc biệt lạnh lẽo.