Hắn chủ động nhắc đến chuyện chia sẻ một phần công việc, hoàn toàn là để cho bữa sáng của nhóc con Điềm Điềm có thể phong phú hơn một chút.
Người đàn ông của gia đình thì phải biết tiết kiệm, biết nghĩ cách để vợ được ăn ngon!
Ôi làm đàn ông thật là khổ quá đi!
Tô Tiểu Mạch lại chẳng cảm thấy có gì không ổn cả. Nhờ vả nhà người ta, lại còn muốn người ta hỗ trợ, thì cũng không thể keo kiệt không cho con bé cái gì được.
Hơn nữa cô còn rất thích con bé Khương Điềm Điềm này.
Đối với cô, Khương Điềm Điềm cùng lắm chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Cô bảo: “Chị thấy được đó.”
Còn chuyện chú út muốn nhập hàng giúp mình, dĩ nhiên Tô Tiểu Mạch càng thêm vui vẻ: “Chuyện nhập hàng cũng làm phiền em nhé.”
Trần Thanh Phong: “Không phiền, cũng chỉ để Điềm Điềm nhà em được ăn ngon thôi mà.”
Tô Tiểu Mạch nở nụ cười.
Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy, hai đứa nhóc này thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
“Em thật tốt với con bé.”
Trần Thanh Phong: “Đương nhiên, em nói chị nghe nè, em chính là người vừa tận tâm lại vừa si tình đấy. Đến vợ mình mà còn đối xử không tốt, lẽ nào lại đối tốt với người ngoài? Như thế mới đúng là một thằng đần.”
Trần Thanh Phong dương dương tự đắc.
Tô Tiểu Mạch: “…”
Em cũng đừng nói nữa, mẹ đang ở kế bên đấy.
Cô lén nhìn sang mẹ chồng, kết quả lại thấy mẹ chồng chẳng hề nghe được gì cả, bà còn đang ngẩn người đây!
Trần đại nương còn chưa kịp phản ứng, hai đứa con đã bàn bạc xong rồi.
Bà vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ đi đi về về là phải tốn một hào tiền xe.
“Tiền xe đi lại cũng không ít đâu.” Trần đại nương tự lẩm bẩm, đau lòng muốn chết.
Trần Thanh Phong: “Số tiền ấy để đổi lấy an toàn, mẹ nghĩ kỹ lại xem nó đáng giá cỡ nào.”
Trần đại nương nhe răng nói: “… Được thôi.”
Mặc dù rất muốn kiếm tiền, nhưng cẩn thật một chút thì vẫn tốt hơn.
“Vậy nếu như không bán được hàng thì sao? Dù gì cũng đã tung lời nói dối này ra rồi.” Trần đại nương hỏi lại.
Trần Thanh Phong: “Vậy thì cứ nói, tuy rằng đã giấu giếm rất kỹ nhưng người thân của nhà đó vẫn biết được, nằng nặc đòi làm thay, đoạt mất công việc. Dù sao chị dâu năm cũng chỉ là người ngoài, đánh không lại một đám họ hàng nhà đấy.”
Mẹ Trần: “…”
Bà hơi dịu đi, lại hỏi tiếp: “Nếu ban đầu chúng ta nói là chỉ làm một hai tháng, nhưng sau đó vẫn muốn tiếp tục thì sao?”
Trần Thanh Phong: “Vậy thì cứ bảo là gãy xương còn chưa bình phục hoàn toàn, vẫn phải tiếp tục làm thay.”
Trần đại nương: “…” Hình như nghe cũng có lí!
Bà hít một hơi thật sâu: “Cái thằng ranh này, mày nói cho mẹ biết mau, bình thường rốt cuộc mày đã bịa đặt bao nhiêu chuyện để nói dối mẹ rồi hả!”
Trần Thanh Phong: Oan quá đi!!!
Hắn kêu lên: “Mẹ, con đây chỉ là thật lòng nghĩ cách giúp thôi! Sao mẹ có thể nghi ngờ con như thế!”
Trần đại nương: “… Mẹ thấy mày cũng chẳng phải loại người đàng hoàng đứng đắn gì.”
Trần Thanh Phong: “Đúng là nỗi oan thấu trời xanh! Hức hức! Mẹ toàn đổ oan cho người khác! Con thật sự rất tủi thân!”
Trần đại nương: “Hừ!”
........
Tô Tiểu Mạch sắp làm kinh doanh!
Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân mình còn hưng phấn hơn bất kỳ ai! Không vì lí do nào khác, mà chính là vì hai cái bánh bao mỗi buổi sáng.
Còn gì quan trọng hơn miếng ăn trong thời đại vất vả khổ cực này? Khương Điềm Điềm cho rằng Trần Thanh Phong thực sự đã làm được một chuyện rất tốt.
Cô nghiêm túc nói: “Mỗi ngày đều có hai cái bánh bao, em sẽ chia cho anh một cái.”
Trần Thanh Phong mỉm cười, đáp: “Xem ra em tin tưởng chị dâu năm nhà anh quá nhỉ. Nói thật nhé, ban nãy khi mẹ đưa tiền cho chị ấy, hai tay còn run bần bật cả lên đấy.”
Muốn kinh doanh thì trước tiên phải có vốn. Dù là buôn lớn hay bán nhỏ thì cũng đều giống như nhau. Lần này Tô Tiểu Mạch đã lấy 50 đồng từ chỗ Trần đại nương. 50 đồng này, quả thực là mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim bà.
Hai vợ chồng già không dám nghĩ nhiều, sợ rằng nếu không may bị thua lỗ, thì chẳng biết sẽ phải làm thế nào.
Thực ra thì tụi trẻ chúng nó cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng chẳng đứa nào lo lắng nhiều như vậy cả.
Tô Tiểu Mạch được sống lại một lần nữa, tuy rằng không tăng thêm trí thông minh, nhưng dù gì cũng đã trải qua nhiều kinh nghiệm ở đời trước. Hơn nữa, ngày xưa cô còn từng làm việc trong một tiệm ăn nhỏ, tiếp xúc với nhiều người và học hỏi được không ít kỹ năng, vì thế nên cô cũng khá thành thạo trong chuyện buôn bán một cách vụиɠ ŧяộʍ như này.
Nhắc đến Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm.
Một người đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi việc nên rất thong thả và bình tĩnh, còn người kia thì hoàn toàn tin tưởng vào hào quang của nữ chính. Cho nên hai người họ chẳng ai thèm bận tâm.
“Điềm Điềm, em là thông minh nhất, vậy nên hãy thử giúp anh suy nghĩ một chút xem, trong chuyện lần này, còn điều gì anh vẫn chưa nghĩ đến không nhỉ?”
Trần Thanh Phong cũng không phải một thằng ngốc có đầu chỉ để đội mũ, nhưng mà hắn thực sự cảm thấy nhóc con Điềm Điềm vừa thông minh lại vừa tài giỏi hơn mình rất nhiều.
Khương Điềm Điềm khẽ chớp đôi mắt to, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Phong.