Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 33

Trần đại nương lại *bôm bốp* đánh cho Trần Thanh Phong vài quyền: “Mày câm miệng vào cho mẹ!”

Trần Thanh Phong: “Lời nói thật lòng luôn khó nghe.”

Trần đại nương: “Tiểu Mạch, con vào đây.”

Tô Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, đi vào.

Tô Tiểu Mạch: “Con thật sự có thể tự làm một mình.”

Trần Thanh Phong chỉ nhìn chị dâu một cái, sau đó dứt khoát nói: “Em nghĩ được mấy điều, hai người cũng nên tham khảo một chút.”

Hắn kéo ghế băng tới rồi ngồi xuống, nói: “Nếu thật sự định làm việc này thì hãy chuẩn bị cho chu đáo trước đã. Không thì hai người cũng đừng làm nữa, đã muốn kinh doanh thì phải thật cẩn thận mới phát triển được lâu dài. Đừng rước phiền toái về cho nhà mình.”

Tô Tiểu Mạch: “Em nói đúng.”

Mặc dù cô đã có chủ định, nhưng vẫn muốn nghe thử ý kiến của cậu em út bên chồng này. Dù sao đầu óc của hắn cũng khá nhanh nhạy.

“Trước hết thì ngày mai chị hãy đi tới công xã một chuyến. Lúc quay về chị bắt đầu lan tin ra bên ngoài, nói rằng mình cứu được một bà thím tới thăm người thân.”

“Sau đó thì sao?” Trần đại nương không hiểu lắm.

Trần Thanh Phong: “Ôi trời, mẹ yêu dấu của con, may mà mẹ chỉ quanh đi quẩn lại ở trong thôn thôi, nếu đi ra ngoài có lẽ mẹ đã bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng rồi. Nào tới đây, con trai sẽ giảng cho mẹ hiểu, dạy mẹ cách nói dối như thế nào, nói dối làm sao để không bị nhìn ra, mười phân vẹn mười. Không phải chúng ta nói là cứu được người à? Sau đó đương nhiên sẽ có người tới nhà báo đáp rồi.”

Trần đại nương: “Hả?”

Trần Thanh Phong bắt đầu luyên thuyên với ý tứ sâu xa: “Chị dâu năm đi tới công xã, tình cờ cứu được một bà thím đi thăm người thân, chân của bà ấy bị thương, phải nghỉ ngơi một hai tháng, vậy nên không thể đi làm! Nhưng bà ấy lại là công nhân trong huyện! Nhớ ơn cứu mạng của chị dâu nên định mời chị ấy đến đó để thay thế chỗ của mình. Bởi vì bà thím ấy muốn trao cơ hội này cho chị dâu nhà ta, cho nên mới không công khai tuyên dương chị, sợ rằng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì đám họ hàng nghèo dưới quê sẽ tìm tới cửa nhận làm thay công việc để kiếm chác vài đồng. Thế nên chúng ta cũng không nói là nhà ai, phải giấu diếm thật kỹ. Mặc dù đây là công việc không chỗ nào để chê, nhưng cũng có một khuyết điểm, đó là trong xưởng không có chỗ ở, hơn nữa còn không bao ăn uống, bởi thế mà chị dâu năm cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải mang cơm tới huyện mỗi ngày.”

Trần Thanh Phong bịa chuyện nói dóc thật là trôi chảy. Trông anh ta lúc này chẳng khác gì ông hoàng bịa chuyện, chúa tể nói phét, bậc thầy của những lời gian dối!

Trần đại nương lại hết hồn: “Trong huyện!!!”

Trần Thanh Phong kinh ngạc: “Hai người định bán hàng ở công xã mình á? Điên rồi sao? Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu. Đâu phải là đại đội của chúng ta không có ai đi tới công xã đâu. Hơn nữa, công xã có tới hai, ba cái nhà máy, lỡ như một ngày nào đó bị lộ tẩy thì phải làm sao đây? Nhưng nếu chúng ta bịa ra một câu chuyện, việc buôn bán tuy là sẽ ở xa hơn nhưng lại an toàn hơn nhiều! Đại đội chúng ta chẳng có mấy ai đi lên huyện, mà dù có đi thì cũng không biết chỗ nào mà tìm. Vả lại, đã nói dối thế này mà mẹ không bịa chuyện xa xôi một chút, thì người ta chả biết thừa à? Chúng ta chỉ nói là trong huyện, lại không nói tên bà thím kia với người ngoài, huyện thành lớn như thế chắc chắn sẽ không tìm nổi đâu. Đương nhiên, thỉnh thoảng chị dâu năm cũng có thể bán một ít hàng ở công xã, nhưng không được bán nhiều. Sức mua ở công xã cũng kém, chị chịu khó đi tới mấy xưởng lớn trên huyện vẫn tốt hơn. Mặt khác, nếu chị muốn bán bánh bao thì cũng không thể làm ngay trong nhà được, mũi của mấy chị dâu đều tinh như trộm, có lẽ chưa tới vài hôm họ đã phát hiện ra rồi. Trông các chị ấy cũng không phải người đáng tin cậy đâu. Chị tạm thời cũng đừng rêu rao, nếu không thì khéo cả mấy con chuột đồng của đại đội Phong Thu cũng biết rõ chuyện này đấy. Dù gì bây giờ chị cũng đang ở nhà Điềm Điềm, thế thì sang bên đấy làm bánh luôn đi. Bánh bao này không phải loại thịt chưng, hương vị cũng chẳng bay quá xa đâu. Không vào nhà thì sẽ không cảm nhận được. Mà kể cả mùi hương có lan ra thì cũng chẳng sao cả.”

Tô Tiểu Mạch gật đầu: “Em sáu nói rất có lý.”

Ngày trước cô có tự mở quán ăn ở Sơn Thành, cũng bởi vì nằm trong nội thành nên công việc làm ăn mới khá tốt, nhưng nếu chỉ ở trong một thị trấn nhỏ nào đó thì chắc chắn mọi chuyện đã khác rồi.

“Mỗi ngày chị cho Điềm Điền nhà em hai cái bánh bao, em ấy không chỉ bao che cho chị, mà chị còn có thể sử dụng củi lửa thoải mái. Chị thấy sao? Thích hợp nhỉ.”

Trần Thanh Phong cười hì hì: “Hơn nữa, em cũng có thể nhập hàng giúp chị, gánh vác cho chị chút chuyện nguy hiểm. Đương nhiên, nếu chị cảm thấy không an tâm với em, sợ em “tham nhũng” thịt và tiền của chị thì cứ tự mình làm, em còn mong không phải làm gì đây.”