Thực ra thì, trước đây Khương Điềm Điềm đã đọc rất nhiều tiểu thuyết viết về thời đại này nên cũng biết được đôi chút.
Chỉ cần là nữ chính thì cô nào cũng sẽ lén lút kinh doanh buôn bán đủ kiểu này nọ. Và sau đó cô nào cũng kiếm được một khoản tiền khá lớn nhờ vào việc làm này.
Nhưng mà… tình hình bây giờ lại không có một chút xíu nào giống với tiểu thuyết cả.
Trong tiểu thuyết, tác giả có thể viết rằng, tuy nữ chính chỉ làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền. Thế nhưng sự thật lại là, nếu chỉ kinh doanh qua loa tuỳ tiện thì chắc chắn sẽ không bao giờ có được thành công.
Trước khi xuyên tới đây, cô luôn đọc truyện một cách vui vẻ và thoải mái. Nhưng khi đến với thời đại này rồi thì cô mới hiểu, những chuyện như thế có thể được coi là chuyện lớn, nhưng đôi khi nó lại trở nên vô cùng nhỏ nhặt. Cẩn thận như Trần Thanh Phong mới là đúng nhất. Bởi vì, đang yên đang lành một người không phải công nhân viên chức bỗng nhiên ngày nào cũng đi lên huyện, thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này?
Cô cẩn thận suy nghĩ xem còn điều gì mà bọn họ chưa nghĩ đến không. Cô cắn môi, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: “Em không nghĩ ra được chuyện gì, nhưng em có thể giúp hai người cải trang.”
Trần Thanh Phong: “???”
Khương Điềm Điềm thấu tình đạt lý nói: “Hai người đâu thể giữ nguyên khuôn mặt này mà đi nhập hàng được? Nguy hiểm chết mất! Có đôi khi, đẹp trai xinh gái cũng không phải là điều tốt. Quá nổi bật, rất dễ gây ấn tượng.”
Trần Thanh Phong gật đầu, đúng là như vậy, cho nên dù chỉ một chút hắn cũng không muốn đi bán hàng.
“Vậy em nói thử xem, nên cải trang như thế nào?”
Vừa nói đến cái này, Khương Điềm Điềm liền ngồi thẳng dậy, đắc ý nói: “Em có thể trang điểm giúp hai người.”
Con gái hiện đại có mấy ai mà không theo dõi các blog làm đẹp, có mấy ai mà không biết trang điểm?
Mặc dù một cô gái 17 tuổi mà trang điểm thì sẽ bị giáo viên cho vào tầm ngắm, nhưng chưa ăn thịt heo thì ít ra cũng phải thấy heo chạy.
Đương nhiên Khương Điềm Điềm vẫn biết được một chút.
Hơn nữa, trang điểm đẹp thì mới là chuyện khó, chứ tô tô vẽ vẽ cho khuôn mặt xấu như ma lem thì… quá đơn giản!
“Thế em dùng cái gì để trang điểm?”
Chỉ một câu hỏi đã kéo cô gái 17 tuổi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Khương Điềm Điềm đắc ý mới được một giây đã lập tức ỉu xìu, cô ngơ ngác nhìn Trần Thanh Phong, hỏi: “Ừ nhờ, em dùng cái gì đây?”
Quả nhiên, đắc ý cho lắm vào, rồi cuối cùng cũng tan biến như bọt biển mà thôi.
Khương Điềm Điềm gục đầu xuống, thở dài: “Em đúng là không có tác dụng gì.”
Trần Thanh Phong lập tức an ủi cô gái nhỏ: “Sao lại như thế được, lời em nói rất có lý mà. Tuy chúng ta không tìm được đồ thích hợp để trang điểm, nhưng vẫn có thể nghĩ ra cách khác. Hơn nữa, đây là chuyện của chị dâu năm, chúng ta chỉ nhận được hai cái bánh bao thôi, không cần phải dụng tâm nhiều như vậy đâu.”
Hắn nghiêm túc: “Anh cảm thấy hai đứa mình giúp đỡ như thế là đủ rồi.”
Nếu không phải là vì hai cái bánh bao, ai thèm quan tâm tới chuyện của của chị ta cơ chứ!
“Thế anh định đi đâu để nhập hàng giúp chị ấy?”
Tuy rằng việc làm và bán bánh bao là rất quan trọng, nhưng những nguyên liệu để làm bánh không phải nói có là có ngay được.
Trần Thanh Phong: “Công xã Trương Trang ở bên cạnh có một cái chợ đen, anh sẽ qua đó xem xét thử. Bánh bao, tất cả đều là vì bánh bao.”
Khương Điềm Điềm bật cười một tiếng, làm người thật là khó quá đi.
“Vậy anh phải cẩn thận nha!”
“Anh biết rồi.”
Con người của Trần Thanh Phong tuy không được đàng hoàng lắm nhưng lại rất cẩn trọng. Hắn không giống với những người khác, mọi người đều là nông dân nên rất ít khi ra ngoài, cũng không suy nghĩ đến nhiều vấn đề, cho nên kiến thức vô cùng ít ỏi. Vì thế mà có nhiều chuyện bọn họ sẽ không được cho cẩn thận lắm.
Nhưng Trần Thanh Phong thì không như vậy, hắn đã từng học cao trung ở trong huyện hơn một năm, cũng đã chứng kiến quá nhiều chuyện điên rồ.
Người thân, bạn bè, tình nhân, không biết bao nhiêu người đã trở mặt thành thù, kiện cáo nhau loạn xạ hết lên, hận không thể đạp đối phương chìm xuống bùn lầy.
Ngay cả giáo viên cao trung của hắn, đến bây giờ cũng chẳng biết đang ở nơi đâu. Chứng kiến qua càng nhiều chuyện, Trần Thanh Phong càng minh bạch rõ ràng, dù có làm gì đi chăng nữa thì trước hết cũng phải lo cho bản thân mình thật tốt, đừng làm gì quá đáng. Còn những chuyện khác, tốt nhất là đừng nhúng tay vào.
Nếu thực sự muốn làm gì đó, thì phải cẩn thận tới 120%. Nếu không, tai họa sẽ không chỉ ập xuống đầu mình mà còn vạ lây sang cả người thân trong nhà nữa. Chính vì dựa vào suy nghĩ đó, nên lần này hắn cũng nói với Tô Tiểu Mạch không ít chuyện.
Hắn chắc chắn sẽ không làm việc này. Tô Tiểu Mạch muốn làm, hắn cũng không ngăn cản, nhưng vẫn cố gắng nghĩ cách để chị dâu không đem lại rắc rối cho mọi người trong nhà.