Chương 69: Bông hoa cùng thiếu niên
Ôn Dao đi đến nơi hẻo lánh Tiểu Tiểu đang nằm gần đó, lần này Ôn Dao không có ôn nhu như vậy, bởi vì có ấn ký tinh thần lực, Ôn Dao có thể theo ấn ký tinh thần lực trực tiếp lôi nó ra, mà không cần lo lắng nó bị lạc trong mộng cảnh.
Bạch Tiểu Tiểu thong thả ung dung ghé vào bên trên một đống lớn tinh hạch, phần đuôi không ngừng lắc trái lắc phải, đem tinh hạch trên mặt đất quét tới quét lui.
Ah ~ thật sự là y hệt Thiên Đường nha ~
Tiểu Tiểu không khỏi cảm thán, lúc ấy nhận chủ là muốn có một ngày như vậy ah, đúng rồi, chủ nhân đâu rồi?
Vừa mới nhớ đến chủ nhân Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy đầu đột nhiên thoáng đau đớn, thấy hoa mắt, liền phát hiện mình còn nằm trên sàn nhà lạnh buốt ở hội quán mỹ thuật.
Tinh hạch của ta đâu rồi! Ai lấy tinh hạch của ta!
Tiểu Tiểu vừa định đứng dậy tìm kiếm, liền nghe được một giọng nói có chút trầm thấp: "Như thế nào, vẫn còn chưa tỉnh mộng đẹp hả?"
Nhìn thấy sắc mặt Ôn Dao hơi âm trầm, Bạch Tiểu Tiểu không khỏi rụt rụt cổ, chủ nhân thật đáng sợ nha!
Tâm tình Ôn Dao hoàn toàn chính xác không tốt lắm, hiện tại cô quyết định đi tìm tên đó tính sổ, trận này như thế nào cũng phải tìm trở về!
Cô để Ảnh Điệp đợi tại đây, dù sao nhiều người ngủ như chết ở đây, tùy tiện đến mấy con Zombie có thể tận diệt bọn hắn rồi.
Nhưng Ảnh Điệp cũng không đồng ý, cô gánh tâm Ngữ điệp, muốn cùng đi.
Có cận chiến giúp đỡ cũng tốt, hơn nữa có lẽ cô ấy còn đáng tin hơn Tiểu Tiểu...
Bị chủ nhân ghét bỏ Tiểu Tiểu vui mừng thỏa mãn tiếp nhận tinh hạch Ôn Dao cho, cam đoan sẽ trông coi chỗ này cẩn thận!
Đi ra hội quán mỹ thuật, vốn binh sĩ cảnh giới tuần tra bên ngoài cũng đều ngổn ngang lộn xộn nằm trên mặt đất.
Ôn Dao nhìn qua phương hướng bệnh viện, tối như mực một mảnh, vấn đề là... Làm sao đi qua?
Vào lúc Ôn Dao còn đang suy tư về phương thức đi qua, Ảnh Điệp yên lặng đi đến đưa lưng về phía cô, có chút ngồi xổm thân thể xuống.
Đây là... Muốn cõng cô đi qua?
Ảnh Điệp đợi cả buổi không thấy người phía sau có chỗ động tác, không kiên nhẫn nói: "Đi lên!"
Ôn Dao nghe lời úp sấp trên lưng Ảnh Điệp.
Ảnh Điệp mười bốn tuổi cao hơn Ôn Dao một cái đầu, nhìn về thân thể gầy yếu vào lúc Ảnh Điệp sử dụng lại có sức bật mười phần.
Đợi Ôn Dao lên lưng xong, hai chân Ảnh Điệp uốn lượn, cả người nhảy dựng lên, bay bổng cách mặt đất ba bốn mét, mấy lần bật lên, liền rời khỏi hội quán mỹ thuật cách một khoảng lớn.
Ảnh Điệp nhảy chạy băng băng trên đường lớn, cõng trên lưng một người mà cô vẫn y nguyên như hồ điệp nhẹ nhàng linh động, chung quanh kiến trúc phi tốc lùi nhanh về phía sau.
Ôn Dao híp mắt nhìn về phía trước, chuyển động cấp tốc mang theo luồng gió vù vù đánh vào trên mặt, mang theo hơi lạnh chỉ có ban đêm có, như kim châm thật nhỏ đâm vào trên mặt.
Ôn Dao không thể không đem tinh thần lực hóa làm vòng phòng hộ ngăn cản ở phía trước, cảm giác không có luồng gió quét trên mặt, tốc độ Ảnh Điệp lại nhanh hơn.
Trên đường vẫn có không ít Zombie, đều bị Ảnh Điệp ném ở sau lưng, không bao lâu, các cô đã đến trước cửa bệnh viện.
Ôn Dao từ trên lưng Ảnh Điệp xuống, đi đến trước cổng chính đánh giá, phát hiện tinh thần lực ở đây cũng không có gặp bất cứ trở ngại gì, đảo qua cả tòa cao ốc, rất nhanh liền phát hiện mục tiêu của cô —— cùng địa điểm trong mộng cảnh.
Hai người đi vào đại sảnh bệnh viện, không ít Zombie từ chỗ tối đi ra, đến gần hai người.
Ơ, còn làm chuẩn bị ah!
Ảnh Điệp không nói nhiều, cô rút từ phần eo... hai thanh dao găm Hạ Uyển cho cô, trực tiếp nghênh đón.
Zombie ở đây rõ ràng có cấp bậc cao hơn hắn, có điều sau khi học một khóa kỹ năng chiến đấu Ảnh Điệp cũng không phải như ngày xưa nữa, cho dù chỉ có hơn mười ngày, nhưng Ôn Dao cảm thấy sắc bén như đã luyện nhiều năm đấy.
Hơn nữa đang không ngừng chiến đấu, động tác Ảnh Điệp càng ngày càng thuần thục, thậm chí bắt đầu dung hợp thông suốt, đã có trình tự của chính mình.
Thật sự là bản năng chiến đấu đáng sợ ah, Ôn Dao có chút cảm thán.
Nhìn thấy, cảm thấy Ảnh Điệp không có vấn đề gì, Ôn Dao vỗ vễ Mạn Mạn một lần nữa bò lên trên đầu vai cô, cất bước đi về hướng mục tiêu.
Trên đường đi Zombie không ngừng, hơn nữa càng ngày càng lợi hại, Ôn Dao hoài nghi như vậy Zombie đều ăn hết tinh hạch rồi à? Đã có ví dụ của trấn Hoàng Lâm, Ôn Dao cảm thấy việc này không có chút nào kỳ quái.
Rất nhanh một lần nữa đi tới cửa phòng bệnh kia, Ôn Dao uống trước một ống thuốc, lại hấp thu mấy viên tinh hạch tinh lọc bổ sung dị năng, công tác chuẩn bị trước khi khai chiến không thể bỏ qua sai sót.
Ôn Dao phóng tinh thần lực dạo qua trong phòng một lần, sau đó đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng tình cảnh giống hệt trong mộng, chỉ là ngăn nắp mờ tối, phía trên vách tường đồ dùng trong phòng đều có vết máu, trên giường bệnh, một con Zombie ngồi dựa vào thành giường, trong tay có quyển sách mở ra, trên tủ đầu giường bày biện chậu hoa kia.
Tên này có thể nói là Zombie giống như người bình thường ma Ôn Dao gặp đầu tiên.
Tuy làn da vẫn là màu nâu xanh, móng tay nhọn đấy, nhưng trên người trên mặt nó thịt thối cũng không có nhiều như vậy, trên người thậm chí còn ăn mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ, có thể nhìn ra bóng dáng tuấn tú của thiếu niên trong mộng cảnh kia.
Ở nơi này trong căn phòng được cho là miễn cưỡng ngăn nắp có một con Zombie mặc quần áo sạch sẽ đang đọc sách?
Ôn Dao cảm thấy kịch bản này có chút không đúng.
Nhìn thấy Ôn Dao đứng ở cửa ra vào không tiến vào trong, Zombie ngẩng đầu, vốn ánh mắt đυ.c ngầu bên trong rõ ràng có đồng tử nhàn nhạt.
Nó dường như muốn cười với Ôn Dao, nhưng miệng đỏ tươi cùng hàm răng bén nhọn khiến nó cười càng trở nên dữ tợn đáng sợ.
Nó thu lại tươi cười, mở miệng nói: "Mòi... vào..."
Tiếng nói vô cùng khàn khàn khó nghe, như tiếng kim loại ma sát trên mặt đất.
Ôn Dao hờ hững đi vào, đứng ở cuối giường, trầm mặc nhìn chằm chằm vào con Zombie kỳ quái này.
"Có phải cô bé cảm thấy rất kỳ quái hay không?" Trong đầu Ôn Dao vang lên một tiếng nói, giống như trong mộng cảnh.
Ánh mắt Ôn Dao tối sầm, nhưng không đáp lời, tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó.
"Cô bé muốn biết cảm giác trơ mắt nhìn mình biến thành Zombie như thế nào không?"
Nhìn thấy Ôn Dao không trả lời, Zombie phối hợp bắt đầu kể lại: "Nếu như có thể, tôi thực hy vọng lúc đó chính mình chết đi coi như xong rồi, tại sao phải biến thành quái vật như vậy? Tại sao lại để tôi giữ được thanh tỉnh, giữ được trí nhớ của mình?
Cô bé có biết loại cảm giác đói bụng đến không chịu được, vừa nhìn thấy thịt liền không nhịn được hung ác nhào đến cắn một ngụm là cảm giác gì không?
Không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng gào rống, bên người đều là quái vật như thế, càng thật đáng buồn chính mình cũng là một thành viên trong bọn chúng!"
Zombie nói đến điều này dường như có chút kích động, nó vung vẩy hai tay đem sách ném đến mặt đất, Ôn Dao thấy tên bìa sách trên mặt đất ——"Phi Điểu Tập".
Kích động qua đi Zombie khôi phục bình tĩnh, động tác nó chậm chạp kéo chậu ho trên ngăn tủ ôm vào trong lòng.
Ôn Dao chú ý ở bên trong chậu đóa hoa có vẻ bất mãn, màu sắc cũng không còn diễm lệ như trước rồi, xem ra trong mộng cảnh bị thương không nhẹ à.
Nhớ tới lúc ấy cuối cùng chính mình cho một kích, Ôn Dao lại đánh giá nó từ đầu đến chân một lần.
Zombie không để ý đến Ôn Dao trắng trợn dò xét, nó cẩn thận vuốt ve cánh hoa của đóa hoa, bằng không móng tay sắc bén của mình làm bị thương nó, giọng điệu nhu hòa nói: "Trước kia sinh bệnh chỉ có thể đợi trên giường không thể đi ra ngoài, ngoại trừ bác sĩ y tá cũng không có ai đến thăm tôi, cũng may còn có Nhung Nhung ở cùng tôi, cô bé xem có phải nó rất xinh đẹp hay không?"
Nói xong nó lại ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao: "Thế nhưng vết thương của Nhung Nhung, phải làm như thế nào đây... Nếu không? Cô bé liền ở lại đi theo chúng tôi đi!"
Chương 70: Không chịu sự uy hϊếp