Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 70: Không chịu sự uy hiếp

Chương 70: Không chịu sự uy hϊếp

Ở lại đây? Nghĩ thật đẹp nha.

Dường như nhìn ra Ôn Dao không cho là đúng, thiếu niên Zombie tiếp tục nói: "Cô bé đến đây không phải muốn cứu bọn họ sao? Chỉ cần cô bé chịu lưu lại giúp tôi, tôi thả bọn hắn được chứ?"

Trả lời nó chính là hai đạo đao nước, Zombie miễn cưỡng xoay người xuống giường, tránh thoát công kích.

Nhìn động tác của nó có chút khó khăn lảo đảo, khóe miệng Ôn Dao thoáng nhếch lên, đã nói rồi mà, lúc ấy ở trong mộng cảnh cô thế nhưng đã dùng hầu hết tất cả tinh thần lực tấn công, làm sao có thể không có bị thương?

Hơn nữa Ôn Dao cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực của không ổn định, xem ra bị thương còn không nhẹ.

Vừa rồi nói lời kia chỉ là muốn kéo dài thời gian, cho nên còn cố ý khống chế nhiều Zombie như vậy mai phục ở dưới lầu.

Ôn Dao không do dự, kỹ năng công kích từng đòn nối tiếp nhau mà phóng thích, Zombie vô cùng chật vật không chịu nổi mà chạy thục mạng.

Bỗng nhiên, mùi Ôn Dao ngửi được mùi hương hoa nhàn nhạt, Ôn Dao trực tiếp đem tinh thần lực bám vào bổ sung bên ngoài thân thể hình thành vòng bảo hộ ngăn cản mùi hương xâm lấn.

Quay đầu nhìn về phía đầu tủ, toàn thân đóa hoa nhỏ diễm lệ trước kia đang run động, rất nhanh rễ của nó không ngừng sinh trưởng, phá vỡ chậu hoa, lan tràn ra bốn phía.

Bộ rễ đồng thời sinh trưởng, vậy mà không sinh ra cành lá mới và nụ hoa, vô cùng nhanh chóng chiếm lĩnh nửa vách tường trong phòng.

Liếc nhìn lại, màu xanh lá đầy tường, cứ như một tấm thảm nhung màu xanh lá treo trên tường, bên trong lấy hoa văn màu đỏ trang trí lên. Zombie đứng dưới vách tường màu xanh lục, dưới ánh sáng lờ mờ càng khiến cho màn này lộ ra vài phần quỷ dị.

Vô số nụ hoa co duỗi vài cái, chậm rãi tách ra, theo mắt thường có thể nhìn thấy hồng nhạt trong nhụy hoa bay ra vô số phấn hoa, thậm chí tạo thành sương mù nhàn nhạt màu hồng nhạt.

Ôn Dao híp híp mắt, phía trước xuất hiện một vòi rồng xoáy tròn cao tốc, vặn vẹo uốn éo thân eo mảnh khảnh, chia ra làm ba, giống như là ba đầu rồng nước gào thét lướt về phía mặt tường kia.

Phấn hoa cả phòng bị rồng nước thôn phệ hoặc cuốn vào hoặc đánh tan, nhưng vẫn có không ít phấn hoa bay về phía Ôn Dao, Ôn Dao ngoại trừ bên ngoài có vòng bảo hộ tinh thần lực, lại bày bên ngoài thêm một tầng màn nước.

Phấn hoa hồng nhạt không ngừng thổi đến sau đó bị tấm màn nước bao quấn, vốn nước trong vắt cũng dần dần biến thành hồng nhạt, nhìn phía trên rất có hơi thở mộng ảo.

Ôn Dao nhìn xuyên qua màn nước hồng nhạt nhìn đóa hoa cành lá không ngừng bị rồng nước xé nát, còn có Zombie chật vật né tránh, cảm giác mình phỏng đoán quả đúng như vậy.

Thật ra con Zombie kia cùng hoa biến dị cũng không có năng lực tấn công trực tiếp con người, nhưng chúng có thể chế tạo ảo cảnh mộng cảnh, trong lúc vô tình gϊếŧ chết người đi vào nội thành.

Phấn hoa này có lẽ có tác dụng gây tê liệt thôi miên, đương nhiên bên ngoài hội quán mỹ thuật chính là phân thân của nó mà ra.

Hương hoa ám chỉ thôi miên bọn hắn, sau đó con Zombie kia lại lợi dụng năng lực của mình kéo tinh thần tất cả mọi người vào trong mộng cảnh...

Thật sự là một đội phân công rõ ràng chính xác nha.

"Dừng tay! Cô bé thả chúng tôi, tôi sẽ thả tất cả mọi người! Bằng không tôi sẽ khiến bọn hắn cùng tôi đồng quy vô tận!"

Trong đầu Ôn Dao vang lên tiếng nói hổn hển của Zombie, nó hung dữ nói lời uy hϊếp.

Ôn Dao đợi đến khi tất cả phấn hoa đều bị nước trôi đi mới triệt bỏ tấm màn nước, Zombie thấy thế trong lòng vui vẻ, quả nhiên vẫn còn quá nhỏ...

Nó nhìn Ôn Dao cách đó không xa, giọng điệu ôn nhu nói: "Thật sự, thật ra tôi đối với các người cũng không có ác ý, tất cả chỉ là tôi tự vệ mà thôi, dù sao..."

Nó thoáng dừng lại, dùng giọng điệu thương cảm cảm thán nói: "Dù sao, tôi đối với các người mà nói đã là thứ quái vật..."

Ôn Dao không đáp lại lời nó, Zombie chậm rãi đi đến gần Ôn Dao, giọng nói càng thêm ôn hòa: "Trước đó cô vé vẫn luôn nhìn vòng tay trên tay tôi, có phải rất thích nó hay không?"

Nói xong nó duỗi tay trái ra, chỗ cổ tay khô quắt màu nâu xanh có một chiếc vòng tay kim loại màu đen định chế, bên trên có vài điểm nhỏ nổi bật, hai bên có đường vân màu xám bạc trang trí rất đặc biệt, ngắm thấy đơn giản mà hào phóng, cảm thấy mười phần khoa học kỹ thuật.

"Cô bé muốn sao?" Giọng nói Zombie tràn ngập hấp dẫn không ngừng vang lên trong đầu Ôn Dao, mắt thấy ánh mắt Ôn Dao đều có chút mê ly, Zombie vô cùng đắc ý, càng lợi hại thì sao? Còn không phải chỉ là một con nhóc con miệng còn hôi sữa.

Thừa dịp Ôn Dao sắp không phân biệt được, nó duỗi tay trái bắn ra móng vuốt vô cùng sắc bén, rất nhanh chụp vào cổ Ôn Dao!

Mắt thấy sắp bắt được cổ cô bé, Zombie phát hiện cổ tay trái của mình vậy mà bị chặt đứt, nó không có bất kỳ cảm giác đau, chỉ có chút ngu ngơ nhìn tay trái rơi xuống mặt đất, vào lúc còn không kịp phản ứng, bị Mạn Mạn nhanh chóng lớn lên quấn chặt toàn bộ.

Gai nhọn hoắc của Mạn Mạn đâm vào thân thể Zombie, nó cũng không cảm nhận được cái gì, dù sao nó đã là một con Zombie rồi, thế nhưng vì cái gì ý thức của nó càng ngày càng mơ hồ chứ?

Có được ý thức tự chủ cũng giữ lại trí nhớ của mình vẫn làm cho nó kiêu ngạo đấy, nó cảm thấy mình đã trở thành nhân vật chính bên trong tiểu thuyết, tuy đã trở thành Zombie, nhưng nó sẽ từng bước tiến hóa, cuối cùng sẽ khôi phục thành bộ dáng người bình thường.

Trước tận thế nó trồng hoa nhỏ cũng biến dị, mặc dù không có lực công kích, nhưng có thể tản mát hương hoa và phấn hoa khiến lòng người mất phương hướng, hơn nữa có thêm dị năng của nó, dị năng giả đến bệnh viện đều đã chết trong tay bọn chúng.

Nó cũng không ghét ăn thịt người, không phải mạnh được yếu thua sao? Người nhìn thấy nó đều sẽ gϊếŧ chết nó, trong lòng nó rất rõ ràng, vào giây phút nó biến thành Zombie, nó và con người đứng ở mặt đối lập.

Về sau nó phát hiện tinh hạch, cũng phát hiện sau khi ăn tinh hạch năng lực có chỗ gia tăng, nhưng lại có hạn chế.

Lúc này đây đại bộ đội căn cứ đến khiến nó mừng rỡ như điên, bởi vì nó phát hiện thịt dị năng giả cũng có thể gia tăng một lượng lớn năng lực, hơn nữa đã ăn qua thịt nó cũng có chút ít đói bụng.

Ban đầu kế hoạch rất thuận lợi, chỉ cần để bọn hắn toàn bộ chết ở trong mộng là xong, nhưng rất nhanh nó phát hiện một chuyện xấu, bất đắc dĩ, nó tự mình tiến nhập mộng cảnh, muốn gϊếŧ chết Ôn Dao, đáng tiếc... Nó đánh giá thấp cô.

Ôn Dao nhìn tinh thần lực Zombie dần dần bị Mạn Mạn làm tê liệt, cảm thấy Mạn Mạn thật sự đáng tin cậy hơn Tiểu Tiểu nhiều.

"Cô... cô không muốn cứu bọn họ sao..." Zombie cố gắng khống chế ý niệm muốn ngủ của chính mình: "Cô đã... Không quan tâm bọn hắn... Vậy thì... Vậy hãy để cho bọn hắn vĩnh viễn... Vĩnh viễn ở lại mộng cảnh..."

Nghe Zombie uy hϊếp, Ôn Dao nhíu mày, gọn gàng chặt đứt cổ Zombie, ngại quá, cô không chịu được uy hϊếp, hơn nữa, cô đã nghĩ ra cách.

Ôn Dao khống chế đao nước đào ra tinh hạch Zombie, tinh hạch này có thể nói là tinh hạch lớn nhất mà Ôn Dao gặp, nếu như không phải lúc ấy đánh cho nó trọng thương trong mộng cảnh, khiến nó đánh mất sức chiến đấu, nói không chừng còn phải đánh nữa đấy.

Chuẩn bị gọi Mạn Mạn rời khỏi, liền phát hiện nó bò tới đống hoa lá kia tìm được trong đó có cái gì, đến gần xem xét, Mạn Mạn dùng dây leo của chính mình quấn quýt chặt chẽ một nhánh cành hoa tráng kiện, gai nhọn hoắt đâm thật sâu vào bên trong da, càng không ngừng hút lấy.

Hoa kia còn chưa chết, dường như nó muốn giãy dụa, lại không hề có tác dụng, chỗ nhụy hoa phun ra nhiều lần, bay ra phấn hoa lẻ tẻ nhỏ vụn, phấn hoa rơi xuống trên người Mạn Mạn, Mạn Mạn không để ý chút nào, chỉ tập trung bữa tiệc của chính mình.

Tất cả... thật ra thuộc tính của Mạn Mạn và Tiểu Tiểu đều nhất trí sao?