Chương 68: Không phải ảo cảnh là mộng cảnh
Tác giả có lời muốn nói: Viết viết xong mới nghĩ lại, sửa lại chương trước một chút, lúc trước anh trai nhìn thấy vẫn là Ngữ Điệp không phải Ảnh Điệp.
————
Đao nước phá gió mà đến, thiến niên trên giường bệnh không có động tác khác, cũng không kinh hãi, vẫn cười mỉm nhìn chăm chú Ôn Dao.
Có điều vào lúc đao nước sắp chạm vào hắn đột nhiên chuyển sang hướng khác, trực tiếp đánh úp vào chậu hoa trên ngăn tủ.
Thiếu niên biến sắc, cả người nhảy dựng lên, đưa tay ngay trước khi đao nước phóng đến đoạt lấy chậu hoa, đao nước sắc bén phân tủ đầu giường thành hai.
Quả là thế, Ôn Dao vẫn luôn suy nghĩ chính mình lúc nào bắt đầu trúng chiêu đấy, thẳng đến khi nhìn thấy chậu hoa kia, cô mới nhớ đến ngay cổng hội quán mỹ thuật hoa cỏ bị cô nghiền nát, lúc ấy trong không khí có hương hoa nhàn nhạt.
Hương hoa là môi giới sao? Sau đó bọn hắn đoạn đường này từ từ mà bị thôi miên, cho rằng Zombie rất nhiều, rất nguy hiểm? Mà bệnh viện này chính là một ảo cảnh?
Ôm hoa trong lòng, biểu lộ thiếu niên vốn ấm áp liền thay đổi, hắn nheo mắt lại, vẻ tươi cười cũng mất đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Dao.
"Mày muốn chết!"
Nói xong hắn vung tay lên, chung quanh xuất hiện vô số xúc tu màu đen, giương nanh múa vuốt lan tràn đến Ôn Dao.
Như vậy mới đúng nha, muốn đánh liền đánh, còn nói nhảm một đống, không biết nhân vật phản diện chết do nói nhiều sao.
Ôn Dao cũng không nói nhiều, coi dưới chân hắn làm trung tâm, một vòi rồng nước trống rỗng xuất hiện xoay tròn, tất cả xúc tu tiếp xúc đến nó đều bị vận tốc cao độ của nước chảy nghiền nát.
Vòi rồng nước không ngừng mở rộng, khi tất cả xúc tu đều bị tiêu diệt, Ôn Dao phất tay triệt tiêu dị năng, cả gian phòng giống như bị vòi rồng tập kích, mà thiếu niên cùng hoa đều không thấy rồi.
Nhìn xem tuy giống như vừa trải qua nạn cướp nhưng gian phòng vẫn đang phơi dưới ánh nắng tươi sáng, Ôn Dao đem tất cả tinh thần lực bắn ra dũng mãnh, chấn động cả gian phòng, lập tức cả không gian vặn vẹo một trận, sau một lúc sóng nước gợn dập dền, vốn phòng bệnh sáng ngời trở nên lờ mờ âm trầm, bốn phía cũng đầy vết máu, chóp mũi nghe thấy được không còn là mùi thuốc sát khuẩn, mà là mùi hôi thối.
Thiếu niên không thấy đâu lại xuất hiện lần nữa ở trước mắt, gương mặt tuấn tú sạch sẽ trong bối cảnh âm trầm càng thêm chói mắt, hoa trong ngực càng thêm diễm lệ rồi.
Ôn Dao nhíu mày, không đúng, nếu như phá vỡ ảo cảnh rồi... có lẽ hắn sẽ khôi phục nguyên hình, như thế nào vẫn là dạng này? Chẳng lẽ còn ở trong ảo cảnh?
Dáng vẻ tươi cười lại trở về trên mặt thiếu niên, hắn nhẹ nhàng sờ lên canh hoa, giọng điệu ý vị thâm trường: "Em gái nhỏ, em cho rằng em đang ở đâu? Em cho rằng em còn có thể đi ra ngoài sao?"
Ôn Dao híp híp mắt, ánh mắt trở nên lăng lệ ác liệt.
Vèo vèo vèo, mấy luồng đao nước cao bằng người vung về hướng thiếu niên, động tác thiếu niên linh hoạt tránh khỏi, nhưng đao nước một kích không trúng cũng không biến mất, mà như có ý thức đuổi theo hắn, thậm chí còn hội chiến tiến hành vây quét hắn.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, chung quanh có khói đen tràn ra, thời gian dần qua triệt tiêu mất năng lượng đao nước.
Nhìn hoa trong tay thiếu niên, Ôn Dao làm thủ thế sau tiện tay ném Mạn Mạn trên mặt đất, sau đó tiếp tục không ngừng công kích về phía thiếu niên.
Mạn Mạn rơi trên mặt đất ủy khuất nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, mà thiếu niên cũng không chú ý tới nó, hiện tại hắn hết sức chăm chú tránh né công kích của Ôn Dao, mật độ công kích quá lớn, có chút chống đỡ không xuể, mấy lần đều thiếu chút nữa làm bị thương hoa trong ngực.
Thiếu niên nhảy lên tránh qua một hướng, tránh né cây roi nước của Ôn Dao, rất nhanh đặt chậu hoa ở góc tường, sau đó phát động thế công mãnh liệt về phía Ôn Doa, khiến cô không còn tinh lực chú ý đến hoa.
Ôn Dao cùng thiếu niên ở một bên triền đấu, song phương đều nghĩ làm sao không cho đối phương chú ý bên kia.
Mạn Mạn cẩn thận hoạt động thân thể của mình, rất nhanh liền đến gần vị trí chậu hoa, nó hướng đóa hoa kia duỗi ra hai dây leo, nhưng vừa lúc chạm vào đóa hoa kia, thiếu niên liền như có cảm ứng quay đầu nhìn lại.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt thiếu niên có chút bối rối, hắn xoay người, không để ý công kích của Ôn Dao trực tiếp phóng tới Mạn Mạn.
"Mạn Mạn!"
Ôn Dao hô to một tiếng.
Mạn Mạn lập tức trực tiếp dùng nhánh dây giơ chậu hoa lên, sau đó đưa lên cao cao, hung hắn ném chậu hoa xuống mặt đất.
"Bịch!" Trong nháy mắt ngay vào lúc chậu hoa rơi vỡ trên mặt đất, Ôn Dao cảm giác toàn bộ không gian chấn động, hơn nữa phía sau địa phương thậm chí bắt đầu vặn vẹo.
Chính là!
Ôn Dao vung cây roi nước kéo Mạn Mạn trở về, đồng thời dùng tinh thần lực hóa thành lưỡi đao hung hăng bổ về phía địa phương vặn vẹo, lập tức chỗ đó nứt ra một khe hở màu đen.
Thiếu niên không có chú ý Ôn Dao, hắn chỉ cuống quít ngồi xổm kiểm tra hoa kia.
Ôn Dao không do dự, trực tiếp mang theo Mạn Mạn nhảy xuống khe hở, đồng thời đem tất cả tinh thần lực tụ tập một chỗ, phóng tới thiếu niên kia.
Đầu Ôn Dao giống như bị kim đâm đau một cái, đột nhiên mở bừng mắt ra, phát hiện mình vẫn còn nằm trong hội quán mỹ thuật.
Trời còn chưa sáng, toàn bộ hội quán mỹ thuật tối đen như mực.
Ôn Dao từ từ ngồi dậy, đầu tiên cô kiểm tra tinh thần lực của mình, không có vấn đề khác, chỉ là trên cơ bản đã hao tổn trống rỗng rồi.
Thì ra không phải ảo cảnh là mộng cảnh sao...
Đóa hoa biến dị kia có năng lực là chế tạo mộng cảnh? Có phải nói đó là năng lực Zombie?
Sờ lên Mạn Mạn không biết lúc nào leo đến trong ngực cô, lại lấy ra một ống thuốc khôi phục tinh thần lực rót vào trong miệng, vốn ánh mắt Ôn Dao không hề gợn sóng trở nên có chút âm trầm ác liệt, lần này nếu như không có Mạn Mạn, thiếu chút nữa bị té ngã, cơn tức này cũng không thể nhẫn.
Phát giác có ánh mắt rơi vào trên người mình, Ôn Dao quay đầu nhìn lại, Lạc Ảnh Điệp ngồi ở một bên ánh mắt sâu u dừng trên người cô.
"Ngữ đâu?"
Đây là lần đầu tiên Ôn Dao nghe cô mở miệng nói chuyện, tiếng nói không thanh tịnh ngọt ngào giống như Ngữ Điệp, trầm thấp có chứa từ tính, có chút sống mái chớ gần.
Xem ra bị dẫn vào mộng cảnh chính là Ngữ Điệp, mà Ảnh Điệp không bị, cho nên hiện tại Ảnh Điệp phát hiện gọi Ngữ Điệp không có trả lời.
Bằng không, lúc ấy nên xuất hiện hai người vừa sờ một người như vậy rồi.
Có điều, chẳng lẽ Ngữ Điệp không có phát hiện sao? Không có phát hiện không thấy Ảnh Điệp? Bằng không thì các cô cũng sớm phát hiện không đúng.
Dường như nhìn ra Ôn Dao nghi hoặc, Ảnh Điệp lại mở miệng: "Có đôi khi sẽ che đậy cô nàng ngu ngốc kia."
Xem ra tinh thần lực của Ảnh Điệp mạnh hơn Ngữ Điệp, rõ ràng có thể chủ động che đậy chủ tinh thần thể.
Ôn Dao ngẩng đầu quan sát bốn phía, tất cả mọi người vẫn còn ngủ say, nhưng Ôn Dao có thể cảm giác được sự bình tĩnh bên ngoài, tất cả tinh thần lực của mọi người đều bị chấn động vô cùng kịch liệt, xem ra cũng còn đang ở trong mộng cảnh.
Có một phần nhỏ người sóng tinh thần đã biến mất, xem ra tử vong trong mộng cảnh thật sự cũng khiến não tử vong.
Ôn Dao trước kiểm tra Ôn Minh, cậu có chút nhíu mày, trên trán một lớp mồ hôi mỏng đổ ra, dường như gặp chút phiền toái.
Ôn Dao không dám tùy tiện đánh thức cậu, đây không phải mộng cảnh bình thường, mộng cảnh này kéo tinh thần lực của tất cả mọi người vào một chỗ, ở trong mộng cảnh còn có thể lại chế tạo ảo cảnh.
Thật thật giả giả hư hư thật thật, nhưng bị tổn thương đều thật sự, một điều không tốt đừng sẽ làm bọn hắn vĩnh viễn không ra được.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dao rót cho cậu một ống thuốc khôi phục tinh thần lực, trước chống đỡ thêm một lúc, đợi cô giải quyết xong đóa hoa cùng Zombie thì tốt rồi.
Lại nhìn những người khác, đại khái cũng còn có thể chèo chống, chính là người gọi là Từ Dương cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, không biết ở bên trong gặp cái gì.
Chương 69: Bông hoa cùng thiếu niên