Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 67: Thật thật giả giả

Chương 67: Thật thật giả giả

Ôn Dao mang theo Ngữ Điệp cùng Mạn Mạn bước vào cổng lớn bệnh viện, đại sảnh bệnh viện một mảnh đống bừa bộn, không ít nơi còn phủ đầy tro bụi, nhìn về phía trên dường như đã rất lâu không có người đến.

Ôn Dao một lần nữa phóng thích tinh thần lực, nhìn thấy vẫn là một mảnh trắng xoá, xem ra có những thứ không biết trở ngại tinh thần lực của cô.

Ôn Dao nhíu mày, cái này không đúng, cô thật sự không cho rằng trên trái đất có thứ có thể hoàn toàn cản trở tinh thần lực của cô tồn tại, nhưng sự thật phơi bày trước mắt.

Thử liên hệ với Tiểu Tiểu, chỉ có thể biết nó ở gần kế bên, lại không thể xác định vị trí, hơn nữa cũng không trả lời.

Chậc, tình huống này có chút phức tạp à.

Lúc Ôn Dao đi đến đầu cầu thang, dường như cảm giác quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, không thấy Ngữ Điệp rồi.

Thật sự không thấy, không ở không gian này, hay là ở bên cạnh mình nhưng lại không nhìn thấy?

Thật đúng là có chút thú vị đây.

Ôn Dao chậm rãi đi đến lầu hai, xuất hiện ở trước mắt chính là một dãy hành lang thật dài.

Hành lang mười phần lờ mờ, toàn bộ bệnh viện không có mở điện, chỉ có một ít ánh sáng xuyên thấu từ cửa sổ bên cạnh theo vào, nhưng vì có che bóng, tác dụng thật sự có hạn.

Toàn bộ hành lang u ám, vốn vách tường trắng nõn lại tràn đầy vết máu, còn không ngừng có có máu huyết tươi mới từ vách tưởng uốn lượn lưu lại, trên sàn nhà tích lũy một bãi lại một bãi máu đen.

Đây là... Phim kinh dị?

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đầm, Ôn Dao chậm chạp đi xuyên qua hành lang, trong không gian quanh quẩn tiếng bước chân của cô.

"Dao Dao!"

Giọng nói Ôn Minh đầy lo lắng từ phía sau truyền tới, rất nhanh Ôn Dao đã bị hai bàn tay to cường hành xoay người.

Sau khi Ôn Minh xác định đây là Ôn Dao liền thở dài một hơi: "Làm sao em vào đây được! Ở đây rất nguy hiểm đấy!"

"Em cũng không biết, vừa mới gặp phải một người rất giống em, thiếu chút nữa nhận nhầm thành em rồi, nhưng anh làm sao sẽ nhận lầm em đây chứ!" Ôn Minh đắc ý nở nụ cười với Ôn Dao.

Thấy Ôn Dao không phản ứng, hắn lại đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, sau khi xác định không có bị thương, hắn kéo tay Ôn Dao: "Dao Dao, ở đây không đúng, bây giờ chúng ta đi ra ngoài trước."

Nói xong lôi kéo cô đi lên phía trước, đi hai bước phát hiện người phía sau không có động tác, hắn nghi hoặc quay đầu: "Dao Dao?"

Ôn Dao cúi đầu nhìn bàn tay to lớn lôi kéo tay mình, Ừm, rất trắng, thật ấm áp, giống như trong trí nhớ. Vẻ mặt, động tác, giọng điệu cũng không có vấn đề gì, nhưng...

"Ôn Minh" trừng lớn mắt, mặt mũi tràn đầy khϊếp sợ nhìn một đao nước thật dài nghênh đón chính mình...

Đao nước từ giữa bổ đôi "Ôn Minh" thành hai, không có tràng cảnh máu thịt bắn ra, "Ôn Minh" biến thành sương mù tiêu tán.

Nhìn hành lang trống rỗng trước mắt, Ôn Dao, xem ra trước đó anh cũng gặp chuyện như vậy.

Muốn chế tạo người trong trí nhớ nhân vật, đầu tiên phải có được một phần trí nhớ của hắn, nhưng tù lúc cô bắt đầu tiến vào bệnh viện, đã thiết dùng tinh thần lực thiết lập phòng ngự cho mình, sau đó dường như có cái gì muốn xâm lấn tinh thần lực của cô, cuối cùng lại không công mà lui.

Cho nên, đây là trí nhớ của anh...

Ôn Minh vừa gϊếŧ Zombie đυ.ng phải trên đường, vừa suy nghĩ về tất cả sự việc xảy ra.

Hiện tại cậu xem ra rơi vào ảo cảnh rồi, vừa rồi còn dám biến thành em gái của cậu lừa gạt cậu! Nhìn thấy "Dao Dao" mắt to như nước dịu dàng tội nghiệp nhìn mình, mềm mại gọi mình "Anh" còn nói rất sợ hãi...

Thật sự cậu thấy manh lắm, cậu cỡ nào hy vọng em gái của cậu có thể như vậy lắm lắm luôn, đây là điều cậu muốn nhất đấy.

Đáng tiếc... Em gái của cậu mỗi lần đều dùng ánh mắt đồ đần, ngu xuẩn nhìn mình mà thôi...

Cho nên ảo giác mới đem điều khát vọng nhất sâu trong lòng đặt ở trước mặt mình sao?

Lại giải quyết xong một đám Zombie, chung quanh còn không nhìn thấy những người khác, Ôn Minh tiếp tục tìm kiếm trong bệnh viện, lúc này, từ phía trước cầu thang có một cô bé đi ra.

Lạc Ngữ Điệp? Ôn Minh nghi ngờ, cậu không để ý đến cô bé ba mẹ mang về trên đường này, làm sao trong ảo giác lại xuất hiện cô bé này?

Nhìn cả người cô bé tản ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, thời gian dần qua đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn người đối diện.

Lần này ảo giác cũng quá giả! Cô bé đáng yêu tốt đẹp lại biến thành như vậy, có thể có chút tâm hay không!

Ảnh Điệp gắt gao nhìn chằm chằm người đứng phía trước: "Chu Đại Vĩ" bây giờ hắn còn dám xuất hiện ở trước mắt mình! Vậy để cho hắn lại chết thêm một lần nữa là được...

Ôn Dao đi đến cuối hành lang, tiếp tục lên lầu, trên đường đi ngoại trừ xuất hiện cha Ôn mẹ Ôn, cũng không có ít thứ cô bé yêu thích như kẹo, quần áo xinh đẹp, cho nên đây là tìm không ra cách nào cũng chỉ có thể thử khi tuyệt vọng rồi hả?

Ôn Dao tất cả đều không để ý đến, cuốn lấy phiền quá thì trực tiếp bổ.

Nhìn thấy những thứ này không dùng được, đằng sau lại xuất hiện các loại yêu ma quỷ quái, Zombie thành đàn, Ôn Dao một đường đánh đến.

Mục tiêu của Ôn Dao rất rõ ràng, bởi vì tiểu gia hỏa trên bờ vai đang không ngừng chỉ đường cho cô, tuy không biết nó làm sao xác định được, nhưng đã không có mục tiêu chính xác, vậy thì tin tưởng Mạn Mạn một lần.

Về phần không cứu người trước, Ôn Dao biểu thị, trước gϊếŧ chết tên giả thần giả quỷ kia, đằng sau liền dễ giải quyết rồi.

Đợi Ôn Dao một đường gϊếŧ đến nằm đi bộ lên lầu năm, liền phát hiện mình dường như đi đến một chỗ khác.

Vách tường trắng noản, ánh mặt trời ôn hòa xuyên qua cửa sổ rơi trên sàn nhà, trong không khí tràn ngập mùi sát khuẩn độc nhất ở bệnh viện.

Ôn Dao nhìn thoáng qua cầu thang mơ hồ sau lưng, không chút do dự tiến về phía trước một bước.

Đi vào Mạn Mạn ra hiệu trước cửa, Ôn Dao đưa tay đẩy, cửa không khóa, trực tiếp bị đẩy ra.

Đây là một phòng bệnh hạng nhất, gian phòng rất lớn, đối diện với cánh cửa là một loạt cửa sổ sáng ngời, phía dưới còn bày biện ghế sô pha, trên tường bên tay phải treo một chiếc TV lớn, bên trên đang phát tiết mục văn nghệ, bên trái là giường bệnh rộng lớn, bên giường có một ít dụng cụ chữa bệnh, bên kia có một tủ đầu giường, phía trên tủ có một chậu hoa, đóa hoa diễm lệ.

Thiếu niên dựa vào đầu giường để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Dao, lộ ra một nụ cười: "Em gái nhỏ, em có chuyện gì sao?"

Thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt tái nhợt, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc trên người hắn càng lộ ra thân hình gầy yếu.

Nhưng hắn trưởng thành rất đẹp, chân mày phi dương, mắt mỉm cười, mũi thẳng tắp, miệng đầy thiện ý, làn da tái nhợt dưới ánh mặt trời chiếu xuống dường như phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, như ngọc.

Tiếng nói cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ trong sáng, nghe rất thoải mái.

Ôn Dao không trả lời, sau khi cô dò xét hết gian phòng, trực tiếp đi qua ngồi xuống ghế salon.

"Muốn uống nước không?" Thiếu niên khép lại sách trong tay, đặt ở bên gối.

Thấy Ôn Dao không nói lời nào, hắn lại lấy ra bộ điều khiển từ xa của TV: "Vậy em muốn xem gì?"

Ôn Dao tỉ mỉ đánh giá thiếu niên, cuối cùng ánh mắt dừng ở cổ tay trái của hắn.

Chỗ đó đeo một chiếc vòng tròn hình dáng vòng tay, tạo hình ngắn gọn hào phóng.

Thiếu niên chú ý đến ánh mắt Ôn Dao, hắn lơ đãng nhìn xuống, dùng ống tay áo che đậy chiếc vòng tay kia.

"Em gái nhỏ, tại sao em không nói chuyện?" Thiếu niên tiếp tục cười hỏi, một chút cũng không vì Ôn Dao không để ý mà tức giận.

Ôn Dao nhìn thẳng hắn thêm vài lần, đột nhiên, một đao nước mãnh liệt đánh tới thiếu niên.

Chương 68: Không phải ảo cảnh là mộng cảnh