Chương 61: Tiểu con ghẻ kí sinh
Buổi chiều, một đám người Ôn Minh còn thương thảo làm nhiệm vụ ngày mai, Ôn Trác mang theo tấm thẻ CMND Tề Cảnh Huy cho trước đó đi đến khu Duy Hòa bộ tư lệnh.
Cũng không biết tấm thẻ này có cấp bậc gì, tuy vẻ mặt binh sĩ kiểm tra hoài nghi, nhưng vẫn tự mình đưa anh đi đến văn phòng Tề Cảnh Huy.
Khu Duy Hòa không hổ là khu lớn nhất trong sáu khu, cơ bản đều là sân huấn luyện, trên đường đi đều có thể nhìn thấy bóng dáng các binh sĩ huấn luyện, khẩu hiệu chỉnh tề vang dội vang vọng phía chân trời, Ôn Trác còn nhìn thấy mấy binh sĩ dị năng giả đang luyện tập dị năng ở giữa phối hợp, nhìn về phía trên hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đến văn phòng Tề Cảnh Huy, binh sĩ đứng thẳng thân thể, ở ngoài cửa hô to một tiếng: "Báo cáo!"
"Chuyện gì?" Tề Cảnh Huy đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt sắp xếp nhân viên phải đi ngày mai, phải phân chia thành nhiều đội ngũ, những nơi căn cứ sắp xếp cho hắn đều khác nhau phải sắp xếp nhân số cùng chỉ huy khác nhau. Hắn đã nói với quy tôn tử Triệu Khải Khang kia rồi, quyền chỉ huy chỉ nằm trong tay lính của hắn.
"Tư lệnh, có người tìm!"
Tề Cảnh Huy bỏ bút xuống, đúng lúc này ai lại tìm đến hắn? Không phải quy tôn tử kia lại phái vương bát đản nào đó đến chít chít méo méo nữa chứ?
"Vào đi."
Binh sĩ đẩy cửa ra, sau khi chào một cái với Tề Cảnh Huy liền tránh người sang bên cạnh, lộ ra Ôn Trác đứng phía sau.
Vừa nhìn thấy Ôn Trác, mặt Tề Cảnh Huy lập tức đen, tên tiểu bạch kiểm kia làm cái gì? Cái thẻ kia dành riêng cho Uyển Uyển đấy, như thế nào lại đến trong tay anh ta.
"Đuổi đi!"
Binh sĩ mộng rồi, anh không phải cầm thẻ đặc chế của tư lệnh sao?
Nhìn thấy người binh lính kia ngây ngốc đứng ở đó, Tề Cảnh Huy có chút phát hỏa, đang chuẩn bị rống một lần nữa thì Ôn Trác chậm rãi mở miệng: "Yên tâm, tư lệnh Tề, tôi đến đây chỉ để anh xem một vật, xem xong liền đi."
Xem đồ vật?
Tề Cảnh Huy không muốn xem, nhưng hắn cũng biết tên tiểu bạch kiểm này không phải người bắn tên không đích, hai người bọn họ đối với đối phương đều là chán ghét lẫn nhau, ước gì vĩnh viễn không thấy, có thể làm cho thằng nhóc này chủ động tìm tới cửa, vậy thì nhất định không phải việc nhỏ gì.
Tề Cảnh Huy khoát khoát tay, lại để binh sĩ không biết làm sao trở về, sau đó khẽ dựa vào trên ghế, hai tay ôm ngực, ngẩng cằm hỏi hỏi: "Cái gì đó à?"
Ôn Trác đi đến trước, lấy đồ từ trong túi ra, sau đó đặt trên văn kiện mất trật tự ở bàn làm việc.
Đôi mắt Tề Cảnh Huy liếc qua, là một viên tinh hạch Zombie.
"Không phải chỉ là tinh hạch Zombie thôi sao, có cái gì hiếm lạ?" Tề Cảnh Huy khinh thường nói.
Ôn Trác cũng không giải thích, cười cười sau xoay người rời đi.
Tề Cảnh Huy nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn ngồi thẳng lên cầm viên tinh hạch đó trong tay.
Viên tinh hạch này lớn nhỏ cùng căn cứ lấy được như nhau, nhưng nhìn lên càng thêm thuần túy cùng trong suốt, không có xám tro mờ mờ như trước kia, giống như đồ vật vốn phủ đầy tro bụi được người ta đánh bóng.
Đây là...
Trong lòng Tề Cảnh Huy có chỗ suy đoán, nhưng lại không dám xác định. Ngẫm lại rồi, hắn cẩn thận từng li từng tí hấp thu thử.
Tề Cảnh Huy có dị năng hệ hỏa, nhưng dị năng của hắn yếu hơn rất nhiều so với những người khác, thêm nữa chính hắn càng có thói quen dùng súng và nắm đấm giải quyết vấn đề, cho nên rất ít sử dụng.
Hiện trong lòng hắn có chỗ hoài nghi, cũng không có thời gian đi tìm người kiểm tra đo lường, càng không khả năng dùng binh lính cấp dưới của hắn làm thí nghiệm, hắn tự nhận vẫn xem như có chút hiểu rõ Ôn Trác, hắn đánh cuộc một lần!
Tề Cảnh Huy thử hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch, hắn rất dễ dàng đem từng chút từng chút năng lượng bên trong tinh hạch hấp thu tiến vào trong cơ thể, hơn nữa có vẻ năng lượng này tiến vào thân thể sau thời gian dần qua dung nhập với năng lượng nguyên bản ở bên trong, theo chúng cùng nhau chuyển động trong người, hoàn toàn không cảm nhận được một chút bài xích cùng bạo động nào.
Cái này, cái này!
Tề Cảnh Huy chấn kinh rồi, hắn vừa cẩn thận cảm thụ thân thể của mình, hoàn toàn chính xác không có như người khác nói cảm giác bạo động khó chịu nào, cái này không phải là trạng thái lý tưởng mà căn cứ vẫn muốn đạt tới sao!
Tề Cảnh Huy bước đi ra ngoài tìm kiếm bóng dáng Ôn Trác, bởi vì đã qua một thời gian ngắn, Ôn Trác đã đi thật xa rồi, Tề Cảnh Huy vội vàng đuổi theo.
Theo ngày đó mấy người binh lính ở đây miêu tả, xế chiều hôm nay tư lệnh Tề được bọn hắn xưng là "Diêm Vương mặt lạnh" vào ban ngày ban mặt cùng một người đàn ông nho nhã thanh tuyển lôi kéo, tại hiện trường còn đánh qua mấy chiêu, cuối cùng, vẻ mặt người đàn ông bất đắc dĩ bị tư lệnh dẫn tới phòng làm việc của mình.
Qua một đoạn thời gian rất dài về sau, người đàn ông mới đi ra, quần áo có chút nếp uốn mất trật tự, kết quả là, sau đó câu chuyện về tư lệnh Tề cùng người đàn ông thần bí không thể không nói bắt đầu lưu truyền rộng rãi ở tầng dưới bộ đội...
Tư lệnh Tề vừa mới đánh một trận với Ôn Trác vuốt vuốt đôi má, mẹ nó, cái tên tiểu bạch kiểm này ra tay thật độc, cứ một mực đánh lên mặt hắn, không biết hắn còn muốn gặp người sao. Có điều, anh cũng không chiếm được chỗ tốt là được.
Nghĩ đến lời tên kia vừa nói, Tề Cảnh Huy phân phó nhân viên cảnh vệ tìm Hướng Cường và Tạ Dục Thành đến đây. Tuy bên ngoài nói với căn cứ chỉ có một dị năng giả trị liệu, nhưng trong bộ đội có không ít người, tin tức về những người này sẽ không công bố ra bên ngoài, hai người Hướng Cường cùng Tạ Dục đều là dị năng giả trị liệu.
Dù cho Ôn Trác không nói ai là người phát hiện ra phương pháp này, nhưng có thể phát hiện chính là đại biểu ở trong bọn họ nhất định có dị năng giả trị liệu, có điều, Uyển Uyển như thế nào cũng là em gái của mình, coi như mình không biết gì cả. Hắn còn phải ngẫm lại nếu như tất cả là sự thật, phải làm sao báo cáo ra bên ngoài với mọi người...
————
Hôm nay là ngày căn cứ đưa ra thời gian xuất phát làm nhiệm vụ, sáng sớm Ôn Minh đã thức dậy làm vệ sinh cá nhân sau đó tụ họp cùng với những người khác, bởi vì sợ đánh thức những người khác, cố ý rửa mặt ở lầu một, rửa mặt xong đi ra liền nhìn thấy Ôn Dao cùng Lạc Ngữ Điệp ngồi trên ghế salon, bên cạnh còn có Bạch Tiểu Tiểu, mà trên túi áo Lạc Ngữ Điệp còn vươn lên hai nhánh cây màu xanh lá...
Hai em bé này dậy sớm như thế làm gì vậy hả?!
Tối hôm qua Ôn Dao cũng không có ngủ, mà sử dụng minh tưởng thay thế, sáng nay Ôn Minh đi cô sẽ biết. Trên đường đến căn cứ bị vây ở giữa đoàn xe vài ngày, bình thường cũng không đi ra ngoài đi đi lại lại, cô còn muốn thí nghiệm, gần đây mới nghĩ ra được chiêu thức mới, anh trai muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy thì cùng đi ra một chút nha.
Rửa mặt xong lúc xuống lầu phát hiện Lạc Ngữ Điệp cũng yên lặng theo sát phía sau cô, Ôn Dao cũng thấy không có vấn đề gì, ngầm đồng ý cho cô ấy đi theo.
"Dao Dao, làm gì dậy sớm như vậy? Hôm nay anh phải đi ra ngoài, đợi anh trở về dẫn em ra ngoài chơi được không?" Ôn Minh đi qua ngồi xổm trước mặt Ôn Dao dỗ dành nói.
"Cùng đi."
Hả? Ôn Minh trợn tròn mắt, cậu không phải đi chơi, mang theo hai cô bé là chuyện gì chứ?
Ôn Minh muốn giải thích cùng cô, nhiệm vụ lần này tương đối nguy hiểm, cậu không có biện pháp hoàn toàn bảo hộ an toàn cho cô.
Ôn Ngọc cảm thấy sau tận thế anh trai biến thành bà mẹ già thích lải nhải rồi, trước kia cô muốn đi chỗ nào không phải đều trực tiếp dẫn cô đi sao! Bây giờ làm sao càm ràm như vậy.
Ôn Dao không hề nói nhảm, cô trực tiếp dùng cây roi nước trói Ôn Minh lại, sau đó đứng dậy dắt cậu đi ra cửa. Ôn Minh mộng bức rồi... đợi một chút, trói cậu là cái gì đây? Cây roi nước? Dị năng hệ thủy còn có thể dùng như vậy?
Mắt thấy Ôn Dao túm cậu ra đến cửa muốn đi ra ngoài, Ôn Minh vội vàng hô to: "Dao Dao, ngừng ngừng ngừng! Anh dẫn em đi, anh dẫn em đi không được sao!"
Được rồi, đến lúc đó cậu tốn thêm tâm tư trông chừng là được rồi, hơn nữa vẫn còn có Tiểu Tiểu. Có điều...
"Ngữ Điệp không cần đi." Ôn Minh còn không biết trình độ hung tàn của Ngữ Điệp nên có ý chỉ muốn dẫn theo một người.
Có điều hai cô bé đều không đáp lại cậu, Ôn Dao càng mở to mắt không chớp nhìn Ôn Minh.
Ôn Minh được em gái dùng ánh mắt sùng bái (?) nhìn, cậu cảm thấy sâu trong lòng có một luồng hào khí dâng lên cao ngất, chẳng phải chỉ mang theo hai cô bé thôi sao, em gái của cậu nghe lời như vậy, cậu nhất định có thể bảo vệ tốt các cô đấy!
Vì vậy, sau khi Ôn Trác cùng Hạ Uyển rời giường nhìn thấy không còn những người khác trong biệt thự, cùng với đủ các loại dụng cụ chứa đầy nước cùng đồ ăn vài ngày...
Mà các đồng đội của Ôn Minh cũng sợ ngây người, Từ Dương quả thực cảm thấy mặt trời mọc từ phía tây rồi, sủng muội cuồng ma vậy mà lại dẫn theo em gái đi làm nhiệm vụ cưỡng chế của căn cứ?
Nên biết nếu như bọn họ làm nhiệm vụ tự chủ, thì có thể có tính lựa chọn, thời gian lộ tuyến đều do chính bọn họ định, ngược lại Ôn Minh dẫn theo em gái đi xem một chút ngược lại không có vấn đề. Nhưng cái này là nhiệm vụ cường chế của căn cứ đấy! Cái gì cũng phải nghe theo lệnh của người khác, Ôn Minh còn mang theo em gái của cậu, đây là dẫn theo tiểu con ghẻ kí sinh đó, cậu có điên không chứ?!
Ôn Minh cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng đều đã dẫn theo rồi, cũng không thể tiễn đưa trở về nha.
Cũng may thân thể Bạch Tiểu Tiểu cao lớn vẫn cho bọn họ không ít tin tưởng, ít nhất vẫn có viện trợ cường lực ở đây. Có điều thân hình Tiểu Tiểu quá lớn, vị trí trong xe không đủ, cuối cùng bọn người Từ Dương năm người ngồi một chiếc xe, Ôn Minh mang theo hai người Ôn Dao ngồi một chiếc xe khác lớn hơn một chút, còn hủy đi chỗ ngồi để thuận tiện cho Tiểu Tiểu vào.
Đợi đến lúc một đoàn người lái xe tới cổng lớn quy định, chỗ đó đã tụ tập không ít người, từng chiếc các chủng loại xe đều là tiểu đội dị năng, chung quanh cũng có không ít xe quân đội cùng binh lính đứng chỉnh tề, không ít xe quân đội phía trên đều phủ vải bạt, dường như có một ít vũ khí cỡ lớn, xem ra bộ đội đối với lần hành động này ước định nguy hiểm có chút cao à.
Bởi vì lần này là hành động liên hợp, cho nên cũng không nghiêm khắc dựa theo quy hoạch lúc trước đi ra cổng lớn.
Một quan viên trụ sở cầm loa lớn thông báo đến từng đội trưởng tiểu đội dị năng đến đây kí tên báo danh, bên cạnh hắn còn có một sĩ quan đi theo.
Ôn Minh xuống xe đi qua kí tên, Tăng Hoa Huy cẩn thận đánh giá cậu vài lần, ngày hôm qua tư lệnh Tề cố ý gọi hắn đến, muốn hắn chiếu cố người trẻ tuổi này, tuy hắn không biết cậu có quan hệ thế nào với tư lệnh, có điều hắn vẫn ghi nhớ hình dạng cậu, đến lúc đó phân phó binh sĩ cấp dưới chiếu cố chút.
Đợi tất cả đội trưởng đều đến đủ, quan viên căn cứ nhường lại vị trí cho Tăng Hoa Huy.
Tăng Hoa Huy đi đến phía trước đứng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn lướt qua tất cả mọi người: "Chào mọi người, tôi là Tăng Hoa Huy chỉ huy hành động lần này, các người có thể gọi tôi là thượng úy Tăng, cũng có thể trực tiếp gọi tôi là quan chỉ huy. Đứng ở chỗ này, tôi chỉ có một yêu cầu, chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh! Tôi nói vào là vào, tôi nói lui liền lui."
Bên dưới đám đội trưởng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều quen tự do cả rồi, đột nhiên thoáng cái yêu cầu bọn họ nghe theo mệnh lệnh, trong lòng mọi người đều có chút khó chịu, dựa vào cái gì chứ.
Tăng Hoa Huy nhìn qua tất cả mọi người một lần nữa: "Tôi không quản trong lòng các người nghĩ như thế nào, lần hành động này rất trọng yếu, nếu có ai không nghe chỉ huy, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí! Nghe rõ chưa?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có người mở miệng nói chuyện, Tăng Hoa Huy nhướng mày, hắn lần nữa lớn tiếng hỏi: "Nghe rõ chưa!?"
"Nghe rõ rồi..." Mọi người trả lời ỉu xìu.
"Đều đã ăn cơm chưa?! Giọng nói như chuột kêu, các người chính là đi ra ngoài gϊếŧ Zombie như vậy sao? Cuối cùng hỏi một lần, nghe rõ chưa!"
"Nghe rõ rồi!" Trong lòng mọi người có chút tức giận, thực xem chúng tôi là binh lính của hắn rồi hả? Cái tên chày gỗ này!
Chương 62: Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi