Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 60: Bắt buộc làm nhiệm vụ

Chương 60: Bắt buộc làm nhiệm vụ

Ăn xong bữa tối, Hạ Uyển đuổi anh em hai người trở về phòng của chính mình, trước đó nói đến chuyện bỏ trốn, bây giờ chị còn có chút ngượng ngùng khi đối mặt với con của mình.

Ôn Dao không nói nhảm xoay người rời đi, tùy tiện mang theo Bạch Tiểu Tiểu, không có việc gì, cô có thể dùng tinh thần lực "Nghe". Ôn Minh có chút tò mò, nhưng cũng không phải không nghe không được, lúc muốn quay người đi lên thì bị Tề Cảnh Huy kêu ở lại.

"Ôn Minh ở lại, vừa lúc anh có chuyện muốn hỏi nó."

Ôn Minh có chút không rõ ràng cho lắm, có điều vẫn ngồi xuống một mình bên kia ghế sa lon.

Bốn người chia ngồi ở ba phương hướng, không có người mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút ngưng trọng.

Hạ Uyển nhìn chung quanh một chút, nói với Tề Cảnh Huy: "Anh Cảnh Huy, anh có chuyện gì sao?" Dù sao nếu chỉ nói chuyện trước đây vậy thì không cần giữ Ôn Minh lại.

Tề Cảnh Huy nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ tới thăm các người, còn có chuyện muốn bàn bạc với Ôn Minh."

"Ôn Minh?"

"Ừ, anh cũng là vừa biết Ôn Minh là con của em mới tạm thời nghĩ đến, mười ngày sau, bộ đội có hành động bí mật, anh muốn cho Ôn Minh tham gia. Nếu như có thể tin tưởng... anh hi vọng các đội hữu của Ôn Minh cũng cùng nhau đi, đương nhiên, nếu như có biến dị xà Bạch Tiểu Tiểu cùng đi thì không còn gì tốt hơn rồi."

"Hành động gì?" Hạ Uyển cau mày hỏi.

Tề Cảnh Huy thoáng do dự, vẫn nói cho bọn hắn biết: "Là đi đến trụ sở quân sự vận chuyển quân nhu."

Thở dài, Tề Cảnh Huy tiếp tục nói: "Gần đây nhiều lần hành động khiến cho bộ đội tổn thất hơi nhiều, hơn nữa vũ khí hao tổn cũng rất lớn. Tuy trong bộ đội cũng có không ít người đã thức tỉnh dị năng, cũng thành lập bộ đội dị năng, nhưng đa phần vẫn là người bình thường. Thêm nữa hiện tại không có xưởng binh khí sản xuất vũ khí, cho nên lần hành động này là tất yếu."

"Xa không? Mức độ nguy hiểm như thế nào?"

"Có chút xa, hơn nữa ở sâu bên trong rừng, có nguy hiểm hay không anh cũng không dám nói trước, dù sao hiện tại hoàn cảnh trái đất biến hóa quá lớn, cộng thêm lại là thiếu dấu vết người ở rừng sâu núi thẳm, sẽ có chỗ nguy hiểm chúng ta không biết nên cũng khó mà nói."

Hạ Uyển nhìn về phía Ôn Minh: "Ôn Minh, con cũng trưởng thành, muốn như thế nào chính con quyết định, ba mẹ sẽ không ngăn cản con."

Ôn Minh cúi đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý.

"Con đồng ý tham gia, về phần đồng đội của con, con không thể quyết định thay bọn họ, con sẽ hỏi ý bọn họ, ngài yên tâm, bọn hắn tuyệt đối tin cậy."

Cách nghĩ của Ôn Minh rất đơn giản, đã biết thân phận ba mẹ không đơn giản, xem ra một ngày nào đó phải trở về nhận thân, như vậy hiện tại bắt đầu bày ra thực lực cùng giá trị của mình, đặc biệt ở nơi tận thế này, thực lực có thể giải quyết rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Cậu không rõ ràng lắm người nhà ba mẹ đối với bọn họ sẽ có thái độ như thế nào, nhưng chỉ cần có đủ thực lực, cũng không cần quá mức để ý thái độ của những người khác, huống hồ nếu có đủ thực lực, chính là lúc bọn hắn ngược lại phải cầu người.

Tề Cảnh Huy gật gật đầu, cười nói: "Người ta nói cháu ngoại trai giống như cậu, quả nhiên đúng vậy, để bác nói, Ôn Minh lớn lên như tên Thiên Dật kia, tính tình này cũng giống, không hổ là người Hạ gia."

Ôn Minh vô ý thức nhìn về phía cha của cậu, Ôn Trác cười rất thâm thúy...

Chậc chậc, tràng Tu La này, Ôn Minh có chút cảm khái.

"Đúng rồi Uyển Uyển, trước đó anh làm sao nghe nói sáng hôm nay em bị giáo sư Liêu của sở nghiên cứu nông khoa đuổi ra ngoài?" Tề Cảnh Huy có chút tò mò, phải biết, tính tình giáo sư Liêu nổi danh tốt nhất, hơn nữa vô cùng chuyên nghiệp. Uyển Uyển đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, lại bị yêu cầu không thể đến gần sở nghiên cứu 100 mét.

Hạ Uyển nghe nói như thế, mặt thoáng đỏ lên, chị cũng không muốn nha. Trước tận thế chị trồng cây gì đều chết cây đó, thật vất vả sau tận thế có được dị năng hệ mộc, chị cảm thấy mình làm sao cũng không cần lo lắng vấn đề trồng chết hay sống nha, kết quả kết quả thúc đẩy sinh trưởng ra thực vật không phải có chứa tính công kích thì lại có độc, chị cũng không muốn như vậy đâu!

Chứng kiến Hạ Uyển đỏ mặt không nói lời nào, Tề Cảnh Huy cũng không đi sâu vào hỏi nữa, dù sao hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

"Không có việc gì, tuy căn cứ cưỡng chế yêu cầu làm những nhiệm vụ này, nhưng giáo sư Liêu đã nói em không cần đi vậy em không đi cũng không có sao. Còn có, Dao Dao chúng ta cũng là dị năng hệ thủy đúng không?"

Hạ Uyển gật gật đầu.

"Không tệ không tệ, cả nhà đều là dị năng giả, không giống những người khác." Tề Cảnh Huy nghiêng qua liếc nhìn Ôn Trác: "Không thức tỉnh dị năng không nói, còn cần nhờ vợ con, thật sự là tiểu bạch kiểm ăn cơm chùa."

Ôn Trác cười gật gật đầu: "Tư lệnh Tề nói rất đúng, loại người ăn cơm chùa như tôi tự nhiên không có cách nào so sánh với anh, dù sao anh chỉ có thể dựa vào chính mình, mà tôi thì không giống như vậy."

"Cậu!" Tề Cảnh Huy trừng mắt, bắt đầu muốn xắn tay áo rồi.

Hạ Uyển liếc ngang Ôn Trác, thiệt là, biết rõ anh Cảnh Huy không thích nói đùa, còn thích trêu chọc hắn.

"Được rồi, anh Cảnh Huy, anh đừng tìm A Trác nói đùa."

Ai muốn nói đùa với tên tiểu bạch kiểm này, hắn chỉ muốn nghiêm túc đánh cho anh một trận! Bây giờ tư lệnh Tề đang suy nghĩ kêu lên thân binh của mình chuẩn bị cho Ôn Trác bộ đồ bao tải rồi.

Mấy người lại nói về những chuyện khác một chút, thời điểm đi ra Tề Cảnh Huy cho Hạ Uyển một tấm thẻ CMND, nhưng bên trên không có họ tên ảnh chụp, chỉ có dấu ấn quân hiệu ở chính giữa, bên trong có điểm tín dụng, hơn nữa có chuyện gì có thể cầm tấm thẻ này đi khu Duy Hòa tìm hắn, tấm thẻ này cũng là giấy thông hành.

Đợi ở trong phòng của chính mình, Ôn Dao ngồi vừa tu luyện vừa quang minh chính đại nghe lén, sau khi nghe đi đến rừng sâu núi thẳm, Ôn Dao quyết định đến lúc đó cùng đi, cô muốn đi xem trải qua lễ tẩy rửa của nguồn năng lượng không biết, thiên nhiên sẽ có thay đổi gì, có thể có rất nhiều thứ tương tự đại lục Ella hay không đây...

Về phần Ôn Trác, Hạ Uyển, Ôn Minh có đồng ý hay không, cô hoàn toàn không có cân nhắc, chỉ cần cô muốn đi thì không thể nào không đi được.

Đưa tiễn Tề Cảnh Huy xong, Hạ Uyển hỏi Ôn Minh: "Ôn Minh, con thật sự muốn đi?"

Ôn Minh gật gật đầu.

"Được rồi, đến lúc đó chính con chú ý nhiều một chút." Con cái lớn đều có ý nghĩ của mình, chị cũng không thể ngăn cản.

Trở lại gian phòng của mình, Hạ Uyển chuyển người nhìn Ôn Trác, muốn nói gì đó nhưng có mấy lời lại không biết phải mở miệng như thế nào.

"Làm sao vậy?"

Hạ Uyển muốn nói lại thôi.

"Tiểu Uyển, có chuyện gì cứ nói đi, còn có cái gì không thể nói cùng anh hay sao? Cho dù em muốn làm cái gì, anh đều sẽ giúp em." Ôn Trác tiến lên ôm Hạ Uyển vào trong ngực, nhẹ nhàng nói ở bên tai chị.

"A Trác, em... Em muốn nói cho anh Cảnh Huy phương pháp tinh lọc tinh hạch." Hạ Uyển ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Ôn Trác rất nghiêm túc nói ra: "Anh biết rõ, em trưởng thành ở đại viện, ông nội của em, cha em, hai anh trai của em, còn có rất nhiều đồng bọn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, bọn họ đều là quân nhân, em rất hiểu được tâm tình anh Cảnh Huy chứng kiến chiến sĩ thương vong nhiều như vậy.

Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn hắn vĩnh viễn đều là xông vào tiền tuyến trước tiên, em hy vọng có thể vì bọn hắn làm mấy thứ gì đó. Phương pháp tu luyện dị năng vẫn không thể bộc lộ ra, nhưng phương pháp tinh lịc tinh hạch có thể nói, như vậy thực lực cũng có thể tăng lên rất nhanh, cũng có nhiều cơ hội sống sót hơn."

"Đương nhiên." Hạ Uyển lại bổ sung nói: "Chúng ta trước chớ nên nói dị năng của anh ra ngoài, tốt nhất nghĩ cách khác nói cho anh ấy biết."

Nhìn Hạ Uyển ở đằng kia suy nghĩ khó khăn, Ôn Trác đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu chân mày của chị: "Không cần lo lắng, chuyện này anh đến giải quyết là được rồi."

Ngày hôm sau, mọi người Ôn gia ở trong nhà, Ôn Minh có ý xế chiều đi tìm bọn người Cố Minh Duệ bàn bạc chuyện tối hôm qua, không nghĩ tới nhanh đến buổi trưa, một đám người đến nhà bọn hắn rồi.

Chứng kiến Từ Dương bởi vì Hạ Uyển nói: "Đã đến rồi thì ở lại ăn cơm trưa với nhau." mà mặt mày hớn hở, Cố Minh Duệ nhịn không được nâng trán.

Vốn cậu định buổi chiều tới, kết quả thằng nhóc Từ Dương này cứng đầu nói có công việc quan trọng, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho Ôn Minh, làm cho bọn họ bây giờ giống như cố ý đến nhà bọn họ ăn cơm vậy—— mặc dù nói ý định của Từ Dương hoàn toàn chính xác chính là như vậy...

May mà lần này có Lý Đồng, Kỳ Bình cùng tới đều biết nấu ăn, do hai người bọn họ đại diện tiến phòng bếp hỗ trợ, hơn nữa bọn họ còn cố ý mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn, tránh cho thật sự bị xem thành bọn tống tiền là được rồi.

Sau khi vào nhà Cố Minh Duệ nói rõ ý đồ đến, thì ra buổi sáng hôm nay, tại đại sảnh nhiệm vụ căn cứ ban bố nhiêm vụ cưỡng chế, hơn nữa còn trực tiếp phái đấy, hoàn toàn không có chỗ chọn lựa, định thời gian xuất phát là buổi sáng ngày mai. Bọn hắn cũng là Lâm Khê phái người đến thông báo, sau đó đi đến đại sảnh nhiệm vụ xem xét.

"Nhiệm vụ lần này chủ yếu là đi đến gần thành phố Giang Thấm thu thập các loại dụng cụ thiết bị, bao gồm phạm vi rất rộng, có thiết bị chữa bệnh, thiết bị nghiên cứu khoa học, thiết bị sản xuất... Chia làm nhiều đội, đội trưởng Lý chính là tiểu đội bị phái đi thu thập thiết bị sản xuất, nơi cần đi chủ yếu là một vài nhà xưởng trên mặt đất, mà chúng ta..."

Giọng điệu Cố Minh Duệ có chút bất đắc dĩ: "Chúng ta bị phân phối chính là thu thập thiết bị chữa bệnh, hơn nữa bởi vì vật tư bên ngoài thành phố Giang Thấm vốn đã bị thu thập gần hết, cho nên lần này phải xâm nhập nội thành, hơn nữa không phải một ngày, trước mắt nhiệm vụ cho thời gian ba ngày."

"Chỉ tiểu đội có dị năng đi?" Ôn Minh cau mày hỏi.

"Không phải, sẽ có quân đội cùng đi, dù sao nhiều thiết bị như vậy chỉ dựa vào chúng ta thì không thể nào kéo về đây."

Quân đội sẽ cùng đi? Vậy tại sao tối hôm qua tư lệnh Tề chưa nói cho bọn họ biết chuyện này?

Hay là... Hắn cũng không biết?

Tề Cảnh Huy hoàn toàn chính xác không biết, tối hôm qua vừa trở về, đã có người tới truyền đạt yêu cầu của căn cứ trưởng Triệu Khải Khang, khiến Tề Cảnh Huy thiếu chút nữa đập hư cái bàn của chính mình.

Quy tôn tử này, còn học tiên trảm hậu tấu nữa à, không bàn bạc cùng hắn liền trực tiếp ra lệnh, hiện tại mệnh lệnh đã truyền xuống, nếu như hắn cự tuyệt, đây không phải là muốn tất cả mọi người cho rằng quân đội không muốn tham dự hành động lần này? Mẹ nó, giở trò mà.

Thu thập thiết bị là chuyện lớn nhất định phải làm, nói với hắn hắn sẽ ủng hộ, vấn đề là bây giờ mới thông báo với hắn, hắn làm sao sắp xếp người đây? Trước đó luôn luôn sắp xếp nhân viên mười ngày sau hành động, bây giờ toàn bộ kế hoạch đều bị lật đổ sắp xếp lại lần nữa.

Hắn biết rõ thu thập những thiết bị này là phải làm, căn cứ phát triển không thể không có những thứ này, thế nhưng bị người buộc làm như vậy, cảm giác này quá nghẹn khuất rồi!

Mẹ nó, quy tôn tử, chuyện lần này trước ghi sổ, sớm muộn có một ngày bắt mày trả lại!