Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 54: Chỉ cần biết chính mình đang làm cái gì

Chương 54: Chỉ cần biết chính mình đang làm cái gì

Sắc trời còn sớm, Ôn Minh ngồi xuống trao đổi với cha mẹ kinh nghiệm của mười mấy ngày này, không chỉ biết hệ trị liệu có thể tinh lọc tinh hạch, tinh hạch sau khi tinh lọc có thể hấp thu bổ sung dị năng, còn biết em gái nhà mình phát hiện phương pháp dùng tinh thần lực thu nạp năng lượng trong trời đất để tu luyện dị năng, đồng thời trong nhà thực vật biến dị có tư duy kia chính là mẹ cậu thúc giục nảy mầm ra, cậu đã đã nói không ra lời.

Đột nhiên cảm giác mình ở trong nhà là kẻ vô dụng nhất, làm sao bây giờ, online gấp...

Dựa theo phương pháp Ôn Dao dạy thử xuống, phát hiện hoàn toàn chính xác có thể cảm nhận được năng lượng nhàn nhạt trong không khí, nhưng thu nạp không được, nguyên nhân là do tinh thần lực không đủ. Ôn Dao tiếp tục dạy cậu phương pháp minh tưởng, Ôn Minh chóng mặt trở về phòng luyện tập.

Vừa mới ngồi xếp bằng xuống mới kịp phản ứng, nhà bọn họ đây quả thực là trẻ nhỏ ôm ấp một khoản tiền cực lớn nha! Đừng nói phương pháp tinh lọc tinh hạch, đặc biệt là phương pháp tu luyện tinh thần lực minh tưởng cùng dị năng, đột ngột tuôn ra cả nhà cậu liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.

Ôn Minh cảm thấy đầu càng đau đớn, muốn cân nhắc nhiều chuyện hơn, không muốn, thực lực trọng yếu nhất, trước phải minh tưởng!

Trầm Tích Hương cùng Lâm Kê đưa tiểu đội Ôn Minh mang vật tư đến, sau đó lại đem vật tư tiểu đội mình lấy ra, mang theo đồ đạc của mình đi về nhà.

Ở khu trong Khu Tân An này, bởi vì vẫn còn đang xây dựng, nên ít người, khá tiện nghi.

Đẩy ra cánh cửa cổng có chút cũ nát, nơi này là một ngôi nhà dạng nhà nông, chỗ rộng rãi, trong sân có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, nhìn thấy Trầm Tích Hương tiến đến, đều ngoan ngoãn đứng ở một bên chào: "Chào chị Hương Hương."

Thời gian gần đây Trầm Tích Hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt nặng nề, gật đầu với bọn nhỏ, sau đó đi xuyên qua đại sảnh, tiến vào phòng trong.

Bên trong phòng có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đang ôm trong ngực một đứa nhỏ gầy như que củi, đang cầm ống hút cẩn thận từng li từng tí nhỏ từng giọt sữa bò vào trong miệng đứa nhỏ.

Trầm Tích Hương trầm mặc lấy đồ vật từ trong không gian ra, những thứ này đều là lần này đi ra ngoài lấy được, có sữa bột, quần áo trẻ em, còn có một ít giấy bút sách vở.

"Hương Hương, lần này lại làm phiền con rồi." Đào Thu Phương không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú chăm sóc đứa nhỏ trong ngực.

Trầm Tích Hương hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mẹ, mẹ nói xem mẹ đang làm gì, những đứa nhỏ này ngay cả cha mẹ bọn nó cũng bỏ mặc bọn nó, trên đường đến căn cứu cứu mấy đứa cũng coi như xong, làm sao đến căn cứ còn mang về trong nhà?"

Đào Thu Phương không nói gì, Trầm Tích Hương lại tận tình khuyên bảo nói: "Lúc này không giống ngày xưa, trước kia mẹ nói muốn thu dưỡng muốn giúp đỡ những đứa nhỏ này cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ là tận thế đó! Mình cũng không thể chăm sóc những đứa nhỏ này? Lại nói căn cứ chính phủ đều không quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, mẹ lại tội gì chịu khổ như thế chứ?"

"Hương Hương, bà ngoại của con cả đời dạy mẹ, nhất là không được để những đứa trẻ này chịu khổ, mẹ có kế hoạch gì? Mẹ cái gì cũng không có." Đào Thu Phương cẩn thận thay đổi tư thế, để cho đứa nhỏ nằm cho thoải mái, tiếp tục nói:

"Hiện tại căn cứ là không có dư thừa tinh lực để ý đến, Zombie, thú biến dị, thực vật biến dị, nguồn nước, đồ ăn...vv...vv... bây giờ căn cứ bận rộn quá nhiều chuyện, chỉ có thể giữ vững chuyện quan trọng. Thế nhưng trẻ em là tương lai tổ quốc! Không có những đứa trẻ này, cho dù Zombie không còn thì sao? Đều không còn người rồi!"

Đào Thu Phương thở dài: "Bây giờ mẹ chỉ cố gắng một phần sức lực, ba của con cũng ủng hộ, mẹ tin tưởng khi căn cứ trở lại bình thường sẽ chú trọng những đứa trẻ này đấy."

"Nhưng vấn đề là bây giờ mẹ nuôi được rất nhiều người như vậy sao!!" Trầm Tích Hương quả thực cảm thấy một luồng lửa giận không có chỗ nào phát tiết, cô không phản đối mẹ của cô ngẫu nhiên cứu tế những đứa trẻ này, dù sao nơi này là tận thế, những đứa trẻ nhỏ tuổi này muốn sống sót thật quá khó khăn.

Thế nhưng cũng không thể thoáng chốc nuôi dưỡng nhiều như vậy chứ? Nếu không phải trước tận thế cô đã thức tỉnh dị năng không gian, trên đường đi góp nhặt rất nhiều vật tư, hơn nữa sau khi đến căn cứ tham gia nhiệm vụ thu hoạch cũng không ít, cô cảm thấy ba mẹ cô hẳn là phải chết đói rồi.

"Ba của con làm việc ở sở nghiên cứu, ăn ở đều không cần quan tâm, cách vài ngày còn có thể cầm một ít đồ trở về, mỗi ngày mẹ cũng sẽ đi căn cứ làm việc, đứa nhỏ tự mình chiếu cố chính mình, chúng ta ăn uống tiết kiệm chút vẫn đủ mà."

"Mẹ..."

"Hương Hương! Con đã quên trước kia ba mẹ dạy con rồi sao?" Nét mặt Đào Thu Phương nghiêm túc lên: "Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. (Thế giới hưng thịnh hay diệt vọng, dân thường đều có trách nhiệm). Bây giờ nơi này là tận thế, đúng là thời điểm khảo nghiệm lòng người, mẹ mặc kệ người khác làm như thế nào, mẹ chỉ cần biết chính mình đang làm cái gì là được rồi."

"Hương Hương, mẹ không yêu cầu con làm thánh nhân ở tận thế này, mẹ chỉ hy vọng mặc kệ con làm gì cũng đều không thẹn với lương tâm." Đào Thu Phương nhìn Trầm Tích Hương rất nghiêm túc nói ra.

Trầm Tích Hương nhúc nhích khóe môi dưới, cuối cùng vứt bỏ một câu: "Vậy mẹ cứ làm thánh mẫu của mẹ đi!" Xoay người rời đi.

Đào Thu Phương nhìn con gái mình y hệt như hờn dỗi rời đi, lắc đầu cười cười, tiếp tục đút cho đứa nhỏ trong ngực.

Trầm Tích Hương đi đến đại sảnh, nghĩ nghĩ, vẫn là đi đến phòng của Đào Thu Phương, mở ngăn tủ ra, lấy một ít đồ ăn cùng nước uống từ trong không gian để vào, tuy nhiên cô biết rõ những vật này tám chín phần mười cuối cùng sẽ tiến vào trong bụng những đứa trẻ kia.

Vừa mới bước ra đại sảnh, liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ vô cùng bẩn thỉu từ bên ngoài đi vào, Trầm Tích Hương nhíu đôi chân mày, trên mặt vốn lãnh đạm càng thêm lạnh như băng, khiến cho cả người bẩn thỉu như vậy, mẹ của cô còn phải tốn nước cho bọn nó tắm rửa! Thực không bớt lo!

Trầm Tích Hương đi đến trước mặt bọn trẻ, lạnh lùng hỏi: "Đi đâu?"

Mấy đứa nhỏ có chút sợ hãi rụt rụt thân thể, cuối cùng đứa nhỏ lớn nhất đứng ra, nhỏ giọng nói: "Chị Hương Hương, chúng em đi ra cổng lớn, nhìn xem có thể kiếm được chút đồ ăn hay không."

Nó lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn Trầm Tích Hương, nói tiếp: "Mẹ Đào nuôi dưỡng chúng em rất vất vả, chúng em không muốn làm cho mẹ mệt mỏi như vậy..."

Trầm Tích Hương nhớ rõ nó, Triệu Tử Dịch, sáu tuổi, trên đường bọn họ đến căn cứ Hoa Nam nó là đứa trẻ đầu tiên bọn họ cứu được.

"Thế đã xin được gì rồi chưa?"

Triệu Tử Dịch cúi đầu xuống, có chút xấu hổ lắc đầu.

"Được rồi, ăn không cần các người lo, các người đừng gây chuyện là tốt rồi, không có việc gì thì giúp mẹ Đào làm việc, chăm sóc tốt bọn em trai em gái biết không?"

"Biết rồi ——" tất cả những đứa nhỏ đều đứng ngay hàng thẳng lối, trăm miệng một lời.

Cảnh tượng này làm cho Trầm Tích Hương nhịn không được kéo khóe miệng, sau đó rất nhanh lại nghiêm mặt, đi ra cổng.

Trầm Tích Hương ngẩng đầu nhìn sắc trời dần tối, lại quay đầu ngắm nhìn dưới trong bầu trời tối tăm nhà cửa càng lộ ra vẻ đổ nát hoang tàn, bất đắc dĩ thở dài, được rồi, còn tiếp tục đi tìm đội trưởng đến ngủ nhờ chỗ cô ấy mấy đêm nữa vậy.

Sáng sớm hôm sau, mọi người nhà họ Ôn rời giường, sau khi ăn xong điểm tâm Ôn Minh đầy oán niệm đi ra cửa, vốn muốn tiễn đưa em gái đi đến chỗ làm nhiệm vụ chỗ, nhưng ngày hôm qua nhiệm vụ vẫn còn có chút việc cần cậu đi qua, Cố Minh Duệ tên kia rõ ràng còn phái Từ Dương tự mình tới đón người, hơi quá đáng.

Nơi làm nhiệm vụ của Hạ Uyển ở khu Vĩnh Yên, cách chỗ bọn họ ở có chút xa, ngược lại nơi làm nhiệm vụ của Ôn Dao lại rất gần, bởi vì mấy khu đều có nơi cung cấp nguồn nước.

Ôn Dao từ chối yêu cầu của Hạ Uyển muốn đưa cô qua đó, nói đợi lát nữa sẽ dẫn theo Tiểu Tiểu đi cùng, không cần lo lắng cho cô. Hạ Uyển không có cách nào, chỉ có thể cùng Ôn Trác đi ra ngoài trước, Ôn Trác chuẩn bị tiễn đưa Hạ Uyển đến nơi nhận nhiệm vụ, sau đó đi dạo trong căn cứ.

Bọn họ lái chiếc xe việt dã lúc trước Ôn Dao bỏ vào không gian, dù sao trên giấy chứng nhận xuất nhập cũng không có ghi loại xe gì.

Ôn Dao dẫn theo Bạch Tiểu Tiểu đi cửa, trên đường đi có thể nói là hấp dẫn vô số ánh mắt, không có cách nào, thân thể kia của Bạch Tiểu Tiểu thật sự quá hấp dẫn người khác, người trong căn cứ thật đúng là chưa từng nhìn thấy thú biến dị nuôi trong nhà nào ngoại trừ chó mèo.

Rất nhanh đến nơi cung cấp nguồn nước, ở cửa ra vào có bốn binh sĩ vác súng trên vai, đạn lên nòng, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu không tự chủ cầm súng nhắm thẳng vào bọn họ.

Ôn Dao tiến lên cho bọn hắn nhìn thẻ CMND của cô cùng Bạch Tiểu Tiểu, bọn hắn mới thu hồi súng, có điều ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu.

Ôn Dao đi vào nơi làm nhiệm vụ, phát hiện chính là một nhà xưởng lớn, ở cửa ra vào có một binh sĩ, bên cạnh hắn chồng chất rất nhiều thùng không, bây giờ thời gian vẫn còn khá sớm, người cũng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người phóng nước hoặc phóng băng.

Ôn Dao tiến lên nhận được hai cái thùng, dẫn theo Bạch Tiểu Tiểu đi tới nơi hẻo lánh, trên đường đi vẫn bị nhìn chằm chằm.

Quan sát những người khác, phát hiện đều đổ đầy là được rồi, có điều nhìn bọn họ đầu đầy mồ hôi, một thùng nước này vốn đã hao tổn hết dị năng của bọn hắn rồi. Xem ra căn cứ này nắm chắc sức người vô cùng tốt, không biết sau này thùng này có thay đổi lớn hơn hay không...

Ôn Dao thả nửa thùng nước, còn gọi Bạch Tiểu Tiểu thả một thùng băng, sau đó lại để Tiểu Tiểu mang đi về hướng cổng lớn.

Lâm Xảo Mạn thoáng xoắn xuýt nhìn Ôn Dao, Ôn Dao vừa bước vào cô đã phát hiện rồi, không nghĩ đến em gái của Ôn Minh cũng là dị năng giả hệ thủy. Cô muốn đi lôi kéo làm quen, thế nhưng vì cái gì bên người cô bé đó lại có một con Đại Bạch xà vậy chứ!!!

Cô sợ nhất là rắn, tuy đã làm cho bản thân vô số ám chỉ tâm lý: đây chỉ là vật nuôi trong nhà thôi, không cắn người, không cắn người... Nhưng khi nhìn đến rắn chân của cô liền mềm nhũn! Cuối cùng chỉ có trơ mắt ếch ra nhìn Ôn Dao thả xong nước, trực tiếp đi ra cửa.

Ở lối ra xếp một chiếc bàn, bên trên có chiếc máy quét thẻ, chắc là phát điểm tín dụng, dưới mặt bàn còn có một ít các loại gạo, bánh mì, bánh quy...

Đem hai cái thùng đặt trước mặt nhân viên công tác, nhân viên công tác có chút run rẩy thu hồi thùng, không có cách nào, một con rắn biến dị lớn như vậy thật sự rất dọa người nha! Cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận thẻ CMND của Ôn Dao, đánh cho cô ba điểm tín dụng, sau đó lại đưa cho cô mấy cái bánh bao.

Ôn Dao nhìn thấy ba điểm tín dụng, thoáng im lặng, cái này cũng quá ít rồi...

Từ chối bánh mì, Ôn Dao chọn một túi gạo, mang theo đi ra cửa.

Ôn Dao chậm rì rì đi trở về, trước đó đã nói về dẫn Lạc Ngữ Điệp đi đến nơi giao dịch tự do, bây giờ cô ấy đối với nơi đông người vẫn rất khẩn trương, cái này không thể được, chính cô ấy phải tự vượt qua, cho nên quyết định cần phải tiếp xúc với nhiều người nhiều nơi.

Ngày hôm qua nghe Ôn Minh nói nơi đó là nơi người ta mua bán đồ đạc, có nơi phân thành khu chuyên môn mua bán, nghe nói còn có vài cửa hàng nữa, chỉ cần có điểm tín dụng, đồ ăn đều có thể ăn được! Cho nên Ôn Dao quyết định đi xem một chút, đem lời sáng sớm hôm nay Ôn Minh nói chờ cậu về rồi dẫn Ôn Dao đi dạo nơi giao dịch hoàn toàn vứt ra khỏi óc.

Lúc này, trước mặt có hai chiếc xe quân đội lái về hướng Ôn Dao, Ôn Dao dẫn Bạch Tiểu Tiểu nhích sát vào lề, người trên địa bàn kẻ khác, vẫn không nên quá kiêu ngạo.

Tề Cảnh Huy tựa ở trên ghế lái phụ, cau mày tính toán mấy lần hành đồng này quân đội tổn thất bao nhiêu người, còn tiêu hao bao nhiêu vũ khí, cứ tiếp tục như vậy không được...

Đột nhiên, khóe mắt hắn quét nhìn dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên, hắn thoáng một phát ngồi dậy, hô: "Dừng xe!"

Chương 55: Nơi giao dịch tự do