Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 55: Nơi giao dịch tự do

Chương 55: Nơi giao dịch tự do

Xe quân đội thắng gấp dừng lại, sau đó chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng dừng, thiếu chút nữa đã đυ.ng phải xe phía trước. Tài xế thoáng nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy tư lệnh?"

Tề Cảnh Huy không trả lời, hắn kéo cửa ra đi xuống xe ra phía sau nhìn lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ ai.

"Vừa rồi có phải có một cô bé đi ngang qua?" Hắn quay đầu hỏi tài xế.

"Dạ, có một cô bé rất xuất sắc đi qua, bên người còn có một con rắn biến dị, lần đầu tiên nhìn thấy người mang rắn biến dị đi ra ngoài đấy."

"Quay đầu." Tề Cảnh Huy một lần nữa ngồi lên xe, phân phó nói.

"Thế nhưng..." Tài xế thoáng khó xử: "Tư lệnh, chúng ta còn phải đi họp nữa, bây giờ hội nghị đã bắt đầu rồi, hội nghị lần này rất trọng yếu, quay trở lại thì..."

Tề Cảnh Huy ấn lên huyệt thái dương, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đi thôi, đi họp!"

Tài xế lập tức một lần nữa khởi động xe, tư lệnh thật vất vả đồng ý họp một lần, cũng không thể làm hư được.

"Lúc tôi đi họp, cậu ra ngoài điều tra tư liệu về cô bé kia, đem tư liệu về cha mẹ của cô bé cùng nhau đưa đến." Tề Cảnh Huy càng nghĩ càng cảm thấy, cô bé kia quả thật giống Uyển Uyển khi còn bé, chính là mặt mày có chút giống tên tiểu bạch kiểm chết tiệt kia.

Tuy tài xế không biết vì sao tư lệnh cảm thấy hứng thú với thân phận của cô bé kia, có điều mệnh lệnh của tư lệnh cứ chiếu theo làm là được!

Ôn Dao hoàn toàn không chú ý đến xe quân đội thoáng gặp qua kia, sau khi rẽ ở giao lộ, không bao lâu liền trở về nhà mình.

Cô gọi to Lạc Ngữ Điệp đang rèn luyện trong phòng ngủ của mình ra, Mạn Mạn chết sống treo trên chân Ôn Dao muốn cùng đi, Lạc Ngữ Điệp chỉ đành mang nó theo.

Lạc Ngữ Điệp cẩn thận bỏ Mạn Mạn vào túi áo, đối với người cô càng muốn ở chung với thực vật biến dị cùng biến dị thú hơn, cho nên quan hệ với Mạn Mạn cũng không tệ lắm.

Mang theo Bạch Tiểu Tiểu thiếu chút nữa các cô không lên được xe buýt căn cứ, cuối cùng dưới sự "Uy hϊếp" của Tiểu Tiểu, cộng thêm bên trong xe buýt có vài hành khách cảm thấy hứng thú với Tiểu Tiểu, mới miễn cưỡng đồng ý cho nó lên xe, còn xoát thêm vé của hai người.

Xuống xe đi thêm một khoảng, thì đến khu buôn bán quy hoạch, tình cảnh nơi này còn náo nhiệt hơn nơi giao dịch vật tư cùng đại sảnh nhiệm vụ, hối hả, tiếng người huyên náo, cảm giác không khác trước tận thế cho lắm.

Có điều biểu cảm phần lớn trên gương mặt mọi người đang lui tới đều đạm mạc chết lặng, cũng không bao nhiêu nét mặt tươi cười, hơn nữa không ít người trên quần áo đều có dính vết máu đen nhánh, đến gần còn có thể nghe được trên mùi họ mùi huyết tinh hôi thối bay ra.

Khu buôn bán rõ ràng chia làm hai phần, bên trái là từng gian cửa hàng, từng cửa hàng cũng không lớn, bên trong bán đủ loại thương phẩm, còn có một tòa nhà hai tầng lầu treo tấm bảng hiệu bốn chữ "Tiệm cơm Hữu Gia". Có thể ăn cơm trong quán ở tận thế cũng không phải như trước, dù sao nguồn cung cấp ánh sáng cũng là vấn đề lớn.

Bên phải là nơi giao dịch tự do rồi, nguyên một đám hàng vỉa hè nhỏ được bày chỉnh tề trên mảnh đất trống lớn, tiểu hàng vỉa hè chỉnh tề bày ở một mảnh đại trên đất trống, lịch sự hơn thì trả lên một tấm vải, bên trên dọn đồ vật muốn bán sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, sau đó phía trên để giấy các tông có viết giá lên, không chú trọng liền cả tấm vải cũng không có, tất cả đồ đạc đều tùy ý chồng chất cùng một chỗ.

Mọi người đi qua trên đường, nhìn trúng cái gì sẽ dừng lại nói chuyện cùng chủ quán, sau khi trả giá xong, hoặc lấy vật đổi vật, hoặc đi đến chỗ chiếc máy – cứ cách một khoảng đều có một chiếc máy, có thể dùng để chuyển điểm tín dụng.

Nơi này cũng có rất nhiều quân sĩ tuần tra, bởi vậy tuy có nhiều người, nhưng trật tự cũng không tệ lắm.

Ôn Dao đi trước đến nơi giao dịch tự do, tùy ý đi nhìn xem một chút, trên đường đi thông suốt, tất cả mọi người gặp các cô đều chủ động nhường đường. Không có cách nào, không nhường đường không được ah, không phát hiện có con rắn biến dị lớn như vậy ở bên cạnh thè lưỡi về phía mi sao!

Ôn Dao dùng tinh thần lực đảo qua mỗi một vật trên quầy hàng, trước kia ở đại lục Ella cô cũng đi dạo qua không ít nơi giao dịch tự do thế này, còn đào được một ít thứ tốt, bây giờ cô nhìn xem có thể nhặt được món hời nào hay không. Lạc Ngữ Điệp siết chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng động viên cho bản thân, cố gắng phải thả lỏng thần kinh căng thẳng.

Phía trên quầy hàng phần lớn đều là một vài thứ gì đó không cần thiết, như đồ trang điểm, váy, đồ chơi, thậm chí còn có tiền mặt. Vật hữu dụng đều đem trao đổi với căn cứ cả rồi, còn lại cơ bản đều là vô dụng, bày ở nơi này chỉ thử vận may.

Bỗng nhiên, Ôn Dao dừng bước, cô lui về phía sau vài bước đứng ở trước một quầy hàng, ngồi xuống bắt đầu cẩn thận kiểm tra đồ vật bên trên quầy hàng.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên bụng phệ, hắn ỉu xìu ngồi ở đó, đỉnh đầu đột nhiên có một bóng ma, hắn vui vẻ, mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười lúc nhìn thấy Ôn Dao thoáng chút cứng lại, thì ra là một đứa bé, còn tưởng rằng có sinh ý đây.

Thấy Ôn Dao ăn mặc sạch sẽ, quần áo còn rất mới, hắn cũng không mở miệng đuổi người, đứa bé như vậy đều có bối cảnh cả đấy, vẫn đừng nên đắc tội thì tốt hơn.

Bên trên quầy hàng sắp xếp rất nhiều tảng đá có hình thù kỳ quái, có lớn có nhỏ, tạo hình khác nhau, không ít cái còn rất xuất sắc đấy.

Trước tận thế người đàn ông trung niên là người thu thập kỳ thạch, không chỉ thu thập kỳ thạch, còn có các loại phỉ thúy ngọc thạch. Lúc tận thế tiến đến, hắn không nỡ bỏ lại bảo bối mình vất vả thu thập nhiều năm, cắn răng đem bọn nó theo đến căn cứ Hoa Nam, vốn tưởng rằng chính phủ rất nhanh sẽ khống chế được cục diện, không nghĩ đến lại càng ngày càng loạn.

Hắn không có mang bao nhiêu vật tư, chỉ có một xe đá, quả thực khóc không ra nước mắt. Cũng may căn cứ có thể trao đổi ngọc thạch vàng bạc, cũng có thể đem đi đổi, còn lại chỉ còn những kỳ thạch này.

Mỗi buỗi sáng hắn đều đến đây bày biện, xem thử có người ngốc nhiều tiền nào mua mấy thứ này về hay không, buổi chiều lại đi căn cứ làm việc, hắn không có dị năng, cũng không có kỹ năng căn cứ cần, chỉ có thể làm việc cực khổ nhất.

Ôn Dao tùy ý sờ lên mấy khối đá lớn, lại cầm lấy loại đá nhỏ nhất chơi, cuối cùng cầm lấy viên đá to cỡ bàn tay: "Bán thế nào?"

Người đàn ông trung niên nghe Ôn Dao muốn mua, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười, nhìn viên đá trong tay cô, không có ấn tượng quá lớn, không phải vật hắn yêu thích nhất trong đám bảo bối, chắc là một lần nào đó đi ra ngoài coi trọng rồi tùy tiện nhặt về.

"Cô bé à, ánh mắt cháu thật tốt! Đây là bảo bối chú thích nhất đấy, cháu xem màu sắc và hoa văn của viên đá này... "

"Bán thế nào!" Ôn Dao lặp lại một lần, ai muốn đi nghe hắn giới thiệu chứ, lãng phí thời gian.

"Ách, như vậy đi, xem cháu yêu thích như vậy, hai điểm tín dụng là được rồi, cháu phải biết, viên đá kia..."

Không đợi chủ quán nói xong, Ôn Dao trực tiếp thả viên đá xuống đứng lên liền đi, hai điểm tín dụng? Căn cứ phóng một thùng nước mới cho hai điểm tín dụng, một viên đá như vậy muốn đồng giá, tại sao không đi cướp luôn đi?

Thấy Ôn Dao muốn đi, chủ quán sốt ruột, cho rằng cô chỉ là một đứa trẻ con, nghĩ là có thể lừa dối được.

"Một điểm tín dụng! Một điểm tín dụng là được!"

Ôn Dao không có quay đầu lại.

"Đừng đi, cháu nói cháu muốn mua thế nào đều được!"

Lúc này Ôn Dao mới chậm rì rì quay trở lại, chủ quán thở dài, nói ra: "Cô bé, cháu muốn mua thế nào? Cũng không thể quá thấp nha, cái này đều là bảo bối của chú đấy."

Vậy chú ôm bảo bối của chú mà sống đi, Ôn Dao liếc mắt.

Cô thò tay để cho Lạc Ngữ Điệp đưa ba lô cho cô, sau đó móc móc trong ba lô, lấy ra một gói mì ăn liền đưa cho chủ quán.

Nhìn thấy mì ăn liền, hai mắt chủ quán tỏa sáng, cái này là đồ tốt ah, không nghĩ đến đứa nhỏ này vậy mà mang theo đồ ăn trong người. Hắn ra vẻ chần chờ do dự một hồi, cuối cùng vẻ mặt đau lòng tiếp nhận mì ăn liền: "Cô bé, thấy cháu yêu thích như vậy, chú liền tiện nghi cho cháu, một gói mì thì một gói mì vậy!"

Ôn Dao quả thực bó tay rồi, lúc chú nói như vậy thì tinh thần lực của chú cũng đừng biểu hiện vui sướиɠ như vậy chứ...

Tiếp nhận chủ quán chuyển giao viên đá, cô bỏ vào trong túi áo, từ chối hắn còn muốn chào hàng cho cô những viên đá khác... Ôn Dao tiếp tục đi dạo.

Người chung quanh trông thấy cô bé xinh đẹp quần áo sạch sẽ lại dùng một gói mì ăn liền đổi một viên đá không có tác dụng, bắt đầu nhiệt tình chào hàng của chính mình với cô:

"Em gái nhỏ, ở đây tôi có búp bê xinh đẹp, có muốn mua đem về không."

"Cô bé, đến đây xem quần áo xinh đẹp nè ~ "

"Cô bạn nhỏ..."

Ôn Dao nhìn không chớp mắt đi tới, không để ý đến, tuy cũng có người thèm nhỏ dãi ba lô của Lạc Ngữ Điệp, nhưng khi nhìn thấy bên người các cô có con Đại Bạch xà không rời một bước, vẫn từ bỏ ý định.

Đi dạo hết nơi giao dịch tự do xong, cũng không phát hiện đồ vật thứ hai cảm thấy hứng thú, Ôn Dao quyết định lại qua nhìn xem cửa hàng bên kia.

Còn chưa đi được mấy bước, đối diện có một người đàn ông gầy gò ôm trong ngực một cái hộp nho nhỏ đâm vào Ôn Dao, Ôn Dao nghiêng thân thể, không nghĩ đến người đàn ông kia còn chưa đến gần Ôn Dao đã khẽ đão, ngã phịch trên mặt đất.

Sau khi người đàn ông ngồi vững, vội vàng mở hộp gỗ trong ngực ra xem, sau khi cẩn thận kiểm tra một phen, biến sắc, giọng điệu hung ác quát Ôn Dao: "Nhóc con, mày không nhìn đường à!!"

Ôn Dao nháy mắt mấy cái, đây là... Va chạm à?

Triệu mặt rỗ vỗ vỗ quần áo đứng lên, vẻ mặt hung thần ác sát: "Mày xme, mày làm chén ngọc gia truyền nhà tao vỡ rồi! Mày đền nổi không?!"

Trước đó Triệu mặt rỗ đã phân tích với đồng bọn, hai cô bé này ăn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ra tay hào phóng, một gói mì ăn liền lại đem đi đổi một cục đá nát, tựu thay đổi một cái phá Thạch Đầu, vừa nhìn đã biết là kẻ không lo ăn không lo mặc.

Mặc dù có con rắn biến dị đi theo một bên, nhưng bọn hắn quan sát cả buổi, phát hiện con rắn kia rất nghe lời, sẽ không tùy ý cắn người, cho nên bọn hắn quyết định liều lĩnh mạo hiểm, lừa dối cô bé này. Trẻ con nha, không có kiến thức gì, nói chính xác là chỉ cần dọa một cái, sẽ đưa cái bọc... ba lô đồ ăn kia đền cho bọn họ.

Nghĩ vậy, giọng điệu Triệu mặt rỗ tức giận lại càng không thân thiện: "Cái chén ngọc này ở căn cứ có thể đổi được không ít vật tư đó, tao vẫn luôn không nỡ đổi, hôm nay đã bàn giá tốt với người khác rồi, đang chuẩn bị giao cho người ta đây, bây giờ vì mày mà vỡ, mày nói xem làm sao bây giờ!"

Ôn Dao yên lặng xem hắn diễn kịch, không nghĩ tới tận thế cũng có thể thấy việc này.

Triệu mặt rỗ thấy Ôn Dao không nói lời nào, lúc đang muốn nói tiếp, thì một người đàn ông trung niên khôi ngô lách vào tiến đến, hắn vừa đi đến Triệu mặt rỗ vừa hét lên: "Tôi nói Triệu mặt rỗ này, hàng tôi muốn đâu rồi? Đợi cậu hơn nửa ngày."

Triệu mặt rỗ hung hăng trừng Ôn Dao, lấy chiếc hộp ôm trong ngực đưa hắn xem: "Còn nói sao, con nhóc này không nhìn đường, đυ.ng phải tôi, ly đều bể mất rồi! Ông nhìn xem!"

Người đàn ông trung niên nhìn kỹ một chút, thở dài, nói với Ôn Dao: "Cô bé à, cái này là cháu không đúng rồi, tôi rất yêu thích chiếc ly này, vậy phải làm sao bây giờ..."

"Cái gì làm sao bây giờ, bắt nó bồi thường chứ sao."

"Người ta chỉ là một cô bé..."

"Cô bé thì sao, còn nhỏ đã làm sai chuyện sao có thể bỏ qua? Gọi người lớn trong nhà nó đến!"

Ôn Dao cứ nhìn hai người này vừa hát vừa bè như vậy, cảm thấy rất thú vị đấy, Ừm... Giải quyết như thế nào đây? Muốn Tiểu Tiểu phóng chút băng đền bù tổn thất cho bọn hắn?

Đang lúc Ôn Dao nghĩ đến có phải nên kêu Tiểu Tiểu cho bọn hắn một chút giáo huấn, từ phía sau lưng truyền đến giọng nữ quen thuộc: "Tôi nói Triệu mặt rỗ, cậu lại ở đây hãm hại lừa gạt nữa à?"

Chương 56: Tiệm cơm Hữu Gia

Lâm Khê mang theo đội viên đi ra từ trong đám người, xem đến không khỏi vui vẻ, đối tượng Triệu mặt rỗ va chạm lại là em gái của Ôn Minh, chậc chậc, chơi vui dữ.

"Triệu mặt rỗ, cậu có biết cô bé này là ai không?" Lâm Khê không có ý tốt hỏi.

Là ai? Chẳng lẽ thân phận cô bé này không tầm thường? Không thể nào, Triệu mặt rỗ hắn không thể nói đều biết toàn bộ người trong căn cứ, nhưng người không thể gây chuyện hắn vẫn nhớ rất rõ ràng đấy, cô nhóc này trước kia chưa từng thấy qua nha, chẳng lẽ không phải mới tới sao?

"Thế nhưng cô bé này lại là em gái của Ôn Minh đấy nha ~" Lâm Khê cố ý kéo dài âm cuối.

Vừa nghe đến tên Ôn Minh, mặt Triệu mặt rỗ lập tức đen, má ơi, em gái của tên sát tinh kia.

Lúc trước thời điểm bọn Ôn Minh vừa tới căn cứ không bao lâu cũng bị va chạm với Triệu mặt rỗ, Triệu mặt rỗ cho rằng mấy thanh niên trẻ tuổi không lớn lắm này đều là tiểu bạch kiểm dễ bắt nạt, kết quả bị thu thập một trận nên trò, từ đó về sau Triệu mặt rỗ liền trốn tránh Ôn Minh.

Không nghĩ tới lần này tiểu dê béo vừa ý lại là em gái của tên kia, trong lòng Triệu mặt rỗ xui muốn chết.

Hắn và đồng bạn liếc nhau, không thể trêu vào chúng ta còn không trốn được sao! Ôm lấy hộp vứt bỏ một câu: "Được rồi, nhóc con, cũng không bắt ngươi bồi thường nữa." sau đó chạy trối chết.

Ôn Dao nhìn bóng dáng bọn hắn chạy xa, thoáng khó chịu, cô còn chưa có "bồi thường" nữa, sao có thể cứ đi như vậy chứ?

Nhìn thấy bọn hắn sắp đi qua bên người mấy dị năng giả, Ôn Dao dùng tinh thần lực hóa thành lưỡi đao nhẹ nhàng xẹt qua đầu gối Triệu mặt rỗ.

Triệu mặt rỗ chỉ cảm thấy đầu gối của mình tê rần, chân khẽ cong, cả người đâm thẳng vào người trước mặt, phịch một tiếng, hộp gỗ rớt xuống mặt đất, cái gọi là ly ngọc kia cũng bị văng ra, trực tiếp bị chia năm xẻ bảy.

Triệu mặt rỗ trợn tròn mắt, còn không kịp phản ứng thì cảm thấy cổ áo bị xiết chặt, cả người đều bị nhấc lên, nhìn kỹ lại, đây không phải là Hùng mặt sẹo sao!! Phó đội trưởng tiểu đội dị năng Tham Lang! Làm sao lại đυ.ng phải tên sát tinh này rồi!

Không đợi Triệu mặt rỗ mở miệng giải thích, Hùng mặt sẹo đã để sát vào mặt của hắn, cười cười âm trầm với hắn, vết sẹo đi ngang qua khuôn mặt kia dưới nụ cười này càng thêm thấm vào lòng người: "Triệu mặt rỗ, không muốn sống nữa hả? Muốn ăn vạ trên đầu ông nội của mày rồi à?"

"Không không không, tôi không phải cố ý đâu..." Triệu mặt rỗ vội vàng giải thích, vừa rồi chân hắn bị mềm nhũn mà!

"À, không phải cố ý hay sao? Ông đây tin mày mới không bình thường!" Hùng mặt sẹo đưa mắt ra hiệu với đội viên chung quanh, rất nhanh mấy người này bao vây Triệu mặt rỗ cùng đồng bạn của hắn lại.

Hùng mặt sẹo duỗi bàn tay vừa thô vừa to vỗ vỗ mặt Triệu mặt rỗ, lúc nói chuyện miệng thối toàn bộ đều phun ở trên mặt Triệu mặt rỗ: "Ông nội mà đã làm vỡ ly ngọc của mày, về tình về lý, tao nên bồi thường a, chúng ta đi qua một bên từ từ thương lượng chuyện bồi thường cho tốt nha ~ "

Trong lòng Triệu mặt rỗ cả kinh, rơi vào tay Hùng mặt sẹo cũng không quá hay! Miệng hắn hơi mở, liền muốn hô lên, chỉ cần hấp dẫn đội quân binh tuần tra tới là tốt rồi, khu giao dịch không cho phép gây chuyện.

Hùng mặt sẹo nhìn ra dụng ý của hắn, bàn tay lớn che miệng hắn lại, dẫn theo Triệu mặt rỗ đi về phía nơi hẻo lảnh, đội viên khác cũng bụm miệng đồng bạn hắn kéo đi theo sau Hùng mặt sẹo, người chung quanh giống như đều không phát hiện, ai cũng đều có việc cả rồi.

Ôn Dao thoả mãn gật đầu, rất tốt, cũng không biết bọn hắn đối với sự "bồi thường" này có hài lòng hay không?

Lâm Khê phì cười một tiếng, thật đúng là bình thường luôn kiêu căng ngạo mạn, không phải có lúc cũng lọt hố sao?

Xem xong náo nhiệt, Lâm Khê đi đến bên cạnh Ôn Dao, trước cao thấp dò xét Bạch Tiểu Tiểu một phen, sau đó huýt sáo, tỏ vẻ tán thưởng đối với Tiểu Tiểu. Tiếp đó quay đầu nói với Ôn Dao: "Em gái nhỏ, sao em lại ở đây? Anh cảu em còn nói trở về sẽ đưa em đến đây đấy, nếu đã gặp nhau, đi, chị dẫn em ăn ngon!"

Thấy Ôn Dao không nhúc nhích, cô lại giải thích nói: "Trước đó anh của em đã nói với chúng ta sẽ dẫn em đi ăn cơm, chúng ta đi tiệm cơm trước, anh của em về nhà không thấy em, nhất định sẽ đến đây đấy."

Ôn Dao có thể cảm thấy cô ấy không nói sai, nghĩ nghĩ, đồng ý, vì vậy một đoàn người đi về phía tiệm cơm.

Trên đường đi Lâm Khê vô cùng sinh động, không ngừng hỏi thăm Ôn Dao các loại vấn đề, tuy nhiên Ôn Dao rất ít đáp lại, nhưng cô ấy cũng không để ý, một mình nói vui đến quên đất trời, thường xuyên phát ra tiếng cười hết sức kỳ dị, cũng không để ý ánh mắt quái lạ của mọi người chung quanh.

Các đội viên: đội trưởng xin chú ý hình tượng của cô đi!

Tiểu đội dị năng của Lâm Khê gọi là đội siêu nhân đặc chiến, bên trong có hai danh từ phi thường, theo như cô nói trước kia cô thích xem phim siêu nhân nhất, còn ảo tưởng mình cũng có siêu năng lực, hiện tại rốt cục có dị năng, lại thành lập được một tiểu đội dị năng như vậy.

Trước tận thế, nhà Lâm Khê mở võ quán, từ nhỏ cô lớn lên ở võ quán, công phu quyền cước không tệ. Khi tận thế tiến đến, cha cô mang theo cô cùng một vài sư huynh sư đệ bên trong võ quán chạy trốn. Đáng tiếc trên đường cha cô bị Zombie cắn, mà bọn họ lâm vào cảnh Zombie vây quanh, sống chết trước mắt, Lâm Khê đã thức tỉnh dị năng hỏa hệ, sau đó cùng ba sư huynh khác cũng đồng thời thức tỉnh dị năng mang theo nhũng các sư huynh đệ may mắn sống sót khác cùng nhau chạy khỏi vòng vây, cuối cùng đi đến căn cứ Hoa Nam.

Bởi vì người hào phóng thẳng thắn nghĩa khí, cộng thêm trong đội cho dù thành viên không có dị năng nhưng mỗi người thân thủ bất phàm, xác suất hoàn thành nhiệm vụ không tệ, Lâm Khê cùng tiểu đội dị năng của cô ở căn cứ cũng coi như có chút danh tiếng. Trước đó hợp tác cùng tiểu đội Ôn Minh mấy lần, hai bên đều cảm thấy rất hài lòng, cũng có thể xem như là bạn bè rồi.

Đi vào "Tiệm cơm Hữu Gia", dường như bọn người Lâm Khê là khách quen, vừa tiến vào tiệm cơm đã có người dẫn bọn hắn vào phòng riêng, Bạch Tiểu Tiểu vẫn như cũ suýt chút nữa bị đẩy ra khỏi cửa, cuối cùng Lâm Khê làm đảm bảo mới có thể đi vào, Ôn Dao suy nghĩ, nếu Tiểu Tiểu có thể giống như Mạn Mạn biến lớn thu nhỏ lại thì tốt rồi, xem ra phải đốc thúc nó phát triển tiến hóa theo phương diện này rồi, bằng không mỗi lần mang ra cửa đều không tốt cho lắm.

Vào phòng riêng, Lâm Khê vẫn còn nói với Ôn Dao quan điểm của cô: "Mỗi lần chúng ta làm xong một chuyến lớn phải đến đây chúc mừng một phen, bây giờ là tận thế nên tùy ý mà sống, liều mạng thu thập vật tư kiếm điểm tín dụng là vì cái gì chứ, còn không phải là vui chơi giải trí ah. Nhân sinh trên đời, không ngoài hai chữ ăn uống!"

Các đội viên ở một bên mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, đội trưởng, cô đừng tẩy não em gái của Ôn Minh nữa, nếu tư tưởng em gái người ta có gì đó sai lầm, đến lúc đó Ôn Minh tìm đến tận cửa rồi cô đánh thằng được người ta sao!

Cũng không lâu lắm, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, vừa mở cửa Ôn Minh nhìn thấy Ôn Dao liền nhẹ nhàng thở ra. Trước đó làm xong hết mọi chuyện bọn hắn liền trở về đón Ôn Dao, kết quả về đến nhà lại phát hiện không có người, làm ôn minh quýnh đít lên.

Cũng may cậu nhớ đến tối hôm qua có nói với Ôn Dao chuyện nơi giao dịch tự do, suy đoán Ôn Dao đến nơi này, nên vội vàng lái xe đến đây. Vừa xuống xe đã nghe được có người nghị luận hai cô bé mang theo một con Đại Bạch xà.

Đợi đến khi nghe được Triệu mặt rỗ lại dám ăn vạ với em gái của mình, còn chưa kịp nổi giận tìm bọn hắn gây chuyện, lại nghe nói Lâm Khê dẫn theo các cô đi tiệm cơm rồi, liền vội vàng chạy đến đây, bây giờ nhìn thấy em gái bình an ngồi ở đó, tâm nhấc cao của Ôn Minh cuối cũng cũng buông xuống.

Mấy người tiến vào phòng, Từ Dương cười hì hì chạy đến bên người Ôn Dao nói: "Em gái à, em cũng không biết anh của em, vừa xem không có em ở nhà, rõ ràng cậu ấy.... ách... cậu ấy rất lo lắng cho em." Nhìn thấy Ôn Minh nguy hiểm nheo mắt lại nhìn cậu, Từ Dương cứ thế sửa lại miệng.

Tuy chỉ số thông minh của thằng nhóc Ôn Minh này gặp em gái giống như có chút logout, có điều đối với bọn hắn vẫn bảo trì chỉ số thông minh ưu việt... Lúc nào Từ Dương cậu mới có thể phản áp Ôn Minh một lần đây!

Ôn Minh ngồi xuống bên cạnh Ôn Dao, Lâm Khê nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền bắt đầu gọi món ăn, Ôn Minh ở một bên nhỏ giọng giới thiệu với Ôn Dao tiệm cơm Hữu gia này.

Ông chủ phía sau tiệm cơm này rất thần bí, không biết là ai, nhưng có thể ở nơi này mở tiệm cơm nhất định không phải người bình thường, đồ ăn ở tiệm cơm không rẻ, nhưng hương vị rất không tồi, nghe nói đầu bếp từng là bếp trưởng ở khách sạn năm sao.

"Đúng rồi, em gái Ôn Minh có dị năng không? Nếu không có dị năng thì hôm nay không có lộc ăn rồi." Lâm Khê chọn hết đồ ăn rồi hỏi.

Ôn Minh gật gật đầu: "Đều có thể ăn."

"Vậy thì tốt quá! Chị nói em gái Ôn này, đầu bếp nhà này làm đồ ăn từ thịt ăn vô cùng ngon! Đặc biệt là thịt thú biến dị, mùi vị kia ~ chậc chậc, không chê vào đâu được." Lâm Khê vừa nói vừa không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Thú biến dị? Ôn Dao nghi hoặc nhìn về phía Ôn Minh.

Ôn Minh kiên nhẫn giải thích, từ khi phát hiện ra động vật biến dị, ngay từ đầu không ai dám ăn, về sau có người thật sự đói không chịu nổi, lại làm ăn hết, kết quả có vài người ăn xong mạch máu bạo nổ mà chết, có vài người ăn xong không có việc gì.

Cuối cùng phát hiện bởi vì trong thịt thú biến dị có rất nhiều năng lượng, người bình thường ăn xong sau đó bởi vì cơ bắp huyết quản không chịu nổi năng lượng trùng kích nên chết, mà dị năng giả ăn không có việc gì, thậm chí dị năng còn có chút tăng trưởng, có điều cũng không thể ăn nhiều.

Có điều năng lượng thú biến dị khác với năng lượng trong cơ thể cũng sẽ có sự khác biệt, nếu gặp được năng lượng khá ít thân thể tương đối mạnh thì người bình thường cũng có thể ăn, ăn xong còn có thể tăng cường thể năng. Có điều dị năng giả hệ tinh thần giống như bởi vì chủ yếu dị biến là tinh thần lực, cũng chỉ khá hơn người bình thường một chút.

Bởi vì động vật chung quanh căn cứ cũng không nhiều, thú biến dị cũng ít, bởi vậy thịt thú biến dị vô cùng quý hiếm. Lần này thú biến dị là do bọn họ ra ngoài gϊếŧ, có chút giống lợn rừng, phòng ngự đặc biệt mạnh, răng nanh ki cũng rất lợi hại, phí hết sức chín trâu hai hổ mới gϊếŧ chết được nó, giao cho tiệm cơm làm chỉ cần tốn chút tiền công là được rồi, cũng có thể dùng thịt biến dị thú để thay thế.

Ôn Dao nhớ đến trước đó ở trấn Hoàng Lâm giất rất nhiều chó biến dị, nói như vậy, không phải cô lãng phí rất nhiều lương thực?

"Có điều bên trong thú biến dị này không có tinh hạch, không biết thú biến dị có tinh hạch và Zombie có cái gì khác nhau." Lâm Khê ở một bên bổ sung nói: "Đáng tiếc lần này chúng ta gϊếŧ thú biến dị thú, bên trong cơ thể của nó không tìm được tinh hạch, tôi còn chưa thấy qua tinh hạch của thú biến dị đây này."

Nói xong còn nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang ở một bên, Tiểu Tiểu bị nhìn cảm thấy lân phiến trên người đều muốn dựng thẳng lên, đáng giận thú hai chân này, lại dám nhớ thương tinh hạch bảo bối của nó! Đợi lát nữa ăn chết các người!

Rất nhanh đồ ăn đều đem lên trên bàn, bề ngoài chính xác không tệ cho lắm, mọi người cũng không hề nói nhiều, mở rộng cái bụng mà ăn thôi!

Bạch Tiểu Tiểu ở một góc hẻo lánh oán niệm vẽ vòng tròn, vì cái gì không có phần của Tiểu Tiểu chứ, đây là kỳ thị nó mà!

Ôn Dao ở đây ăn cơm thoải mái, phòng họp trong căn không khí lại rất ngưng trọng.

Chương 57: Hội nghị đại lão