Chương 53: Anh trai bị ghét bỏ
Ôn Dao bị Ôn Minh lây có chút phiền, đang lúc muốn dùng quả cầu nước cho cậu rửa mặt thanh tỉnh chút, thì bọn Từ Dương xuống xe đã đi đến gần.
"Ôn Minh, đây là ba mẹ cậu sao?" Lúc Từ Dương nhìn hai người Hạ Uyển Ôn Trác có chút khϊếp sợ, hắn há to mồm làm một biểu lộ cực kỳ khoa trương: "Cậu lừa gạt tớ phải không, hai người này là anh chị của cậu mới đúng chứ!!"
Lần này Hạ Uyển lộ ra vẻ tươi cười còn chân thành thoải mái hơn so với trước: "Chào các cháu, các cháu là bạn của Ôn Minh sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi dì!" Từ Dương tiến đến gần, miệng giống như lau mật lại như khoa trương nói: "Dì à, dì thật trẻ tuổi, thật xinh đẹp, một chút cũng không giống như mẹ của Ôn Minh, nói là chị gái còn được, dì..."
Cố Minh Duệ túm lấy cổ áo Từ Dương kéo hắn cách xe Hạ Uyển, quá không có ánh mắt rồi, không phát hiện chồng của người ta đang nhìn chằm chằm vào cậu cười đến xuyên thấu lòng người sao, tiến đến gần như vậy để làm gì vậy.
Đem vứt Từ Dương qua một bên, lại nói với Ôn Minh người nãy giờ trong mắt chỉ có em gái: "Vẫn nên dẫn chú và dì đi đến chỗ ở của chúng ta trước đi."
"Đúng đúng đúng, về trước đi." Từ Dương ló ra từ phía sau Cố Minh Duệ, cố gắng nhìn rõ Ôn Dao đang bị Ôn Minh che chắn, hắn đối với người em gái danh tiếng lừng lẫy này vô cùng hiếu kỳ: "Chắc chắn em gái cũng mệt mỏi làm rồi, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi một chút."
"Ha ha, tôi nói các cậu không phải quên mất phải đi trả nhiệm vụ đó chứ." Một giọng nữ cởi mở từ phía sau truyền đến, vô cùng có lực xuyên thấu.
Lâm Khê không ngừng vỗ vộ xuống lưng Từ Dương vài lần, Từ Dương cảm giác mình sắp bị nội thương rồi, mẹ ơi, như thế nào mà một cô em nhìn thanh tú trắng nõn mềm mại lại bạo lực như vậy chứ!
Cố Minh Duệ kịp thời giải cứu Từ Dương từ trong tay Lâm Khê: "Đội trưởng Lâm, bây giờ chúng tôi có việc, tôi cho người khác đi cùng các người trả nhiệm vụ."
Hắn vẫy tay về hướng Lý Đồng Kỳ Bình ở phía sau, đợi bọn họ chạy đến gần rồi nói: "Lý Đồng, hai ngươi đi cùng đội trưởng Lâm trả nhiệm vụ, điểm tín dụng trước để ở chỗ các người, vật tư có được cũng do các người kiểm kê."
Lý Đồng gật gật đầu, nhìn thoáng qua Lâm Xảo Mạn, đáy lòng âm thầm thoải mái, xem ra Bạch Liên Hoa lại vấp phải trắc trở nữa à!
Lâm Kê cũng gật gật đầu, sảng khoái nói: "Không có vấn đề, đến lúc đó tôi cùng Hương Hương giúp bọn họ đem vật tư đưa qua."
Cố Minh Duệ nói cảm ơn, mang theo Từ Dương, Ngô Hạo lên trước khi Lý Đồng lái xe.
Ôn Minh lôi kéo Ôn Dao đi đến chiếc xe phía sau, Lâm Xảo Mạn sốt ruột, hôm nay một chút hiệu quả cô mong muốn đều không đạt được cái nào! Vừa muốn mở miệng, Hạ Uyển đã ngăn cản cô: "Cô gái, lần này thật sự cảm ơn cháu rồi, cháu cũng có việc bận rộn, còn lại không làm phiền cháu nữa."
Cũng không đợi cô đáp lời, liền gọi Lạc Ngữ Điệp còn đang đứng ở nơi hẻo lánh lên xe.
Nhìn một đám người đi xa, Lâm Xảo Mạn tức đến nghiến răng, vì cái gì mỗi lần đều không dựa theo kịch bản của cô chứ!
Lên ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Ôn Minh phát hiện Ôn Trác cũng lên chỗ ngồi phía sau, đang muốn đuổi anh ngồi vào chỗ ghế phụ, đừng ở chỗ này quấy rầy cậu quan tâm em gái, lại nhìn thấy chỗ ghế phụ có một cô bé mười ba mười bốn tuổi không biết.
Đây là...
Cậu nhìn về phía Ôn Trác, Ôn Trác hất hất mặt về phía Ôn Dao, ý là hỏi em con đi.
Quay đầu nhìn lại, Ôn Dao đã nhắm mắt lại rồi, trong lòng Ôn Minh mềm nhũn, haiz, dọc đường em gái nhất định mệt mỏi lắm rồi, để cho con bé nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Ôn Dao biểu thị: sự yêu thương của anh trai làm cho người ta không chịu nổi, vẫn nên giả bộ ngủ thôi.
Lúc này trong xe, tiếng máy liên lạc truyền đến giọng nói ù ù của Từ Dương: "Dì ơi, chúng cháu ở phía trước, giờ dẫn mọi người đi đến chỗ ở nha."
"Không cần, chúng tôi đã thuê xong phòng ở, trước đi đến chỗ chúng tôi đi."
Nhìn xe phía trước lái qua tòa nhà bọn hắn một đường đi thẳng vào trong, Từ Dương lại nhịn không được kêu lên: "Mẹ ơi, cha mẹ của Ôn Minh ra tay mạnh nha, ở nơi mắc như vậy!"
Chờ đến lúc dừng trước cửa biệt thự, Từ Dương biểu thị đã không muốn nói chuyện, xin ban cho hắn ba mẹ thổ hào như vậy đi!
Đợi lát nữa vào nhà, đoàn người đều bị Bạch Tiểu Tiểu dọa cho hoảng sợ, nhìn thấy Đại Bạch xà kia thân mật cọ đi theo sau em gái của Ôn Minh, Từ Dương càng biểu thị: em gái như vậy xin cho ta một lố!
Ôn Trác và Hạ Uyển mời mấy người Từ Dương mấy người ngồi, Lạc Ngữ Điệp trốn vào trong phòng trên lầu, hiện tại nam giới quá nhiều, cô rất khẩn trương, sợ Tiểu Ảnh nhịn không được chạy ra.
Ôn Minh xoay quanh em gái mấy tháng không gặp, ân cần hỏi han, càng không ngừng hỏi Ôn Dao mười mấy ngày nay trải qua thế nào, có sợ hãi hay không, có mệt hay không, ăn có đủ no không...
Mấy người Từ Dương biểu thị mở rộng tầm mắt, gần đây Ôn Minh rõ ràng luôn tỉnh táo tự kiềm chế, lại còn có một mặt bà tám như vậy. Hạ Uyển Ôn Trác hai người biểu thị thấy nhưng không thể trách, bởi vì khi còn bé Ôn Dao không thích nói chuyện, mỗi lần đều là Ôn Minh phối hợp nói một đống lớn dẫn dắt cô bé nói chuyện, đến bây giờ đã thành thói quen.
Bị Ôn Minh không ngừng oanh tạc Ôn Dao tỏ vẻ phiền quá đi, cô trực tiếp lấy ra một miếng chocolate đen, đóng gói còn chưa tháo ra liền nhét vào trong miệng Ôn Minh.
Ôn Minh cảm thấy rất cảm động, quả nhiên em gái đáng yêu nhất rồi, rõ ràng lo lắng cậu không ăn no.
Ôn Dao: nhanh câm miệng a.
Cảm động xong, Ôn Minh móc từ trong túi quần mười viên tinh hạch có đủ loại màu sắc ra, giống như hiến vật quý nâng đưa cho Ôn Dao: "Dao Dao, em xem có phải rất đẹp hay không? Có thích hay không? Anh đặc biệt tìm cho em đấy."
Những thứ này đều là gần đây Ôn Minh gϊếŧ Zombie đào ra tinh hạch có màu sắc, còn có chút là anh đổi cùng người khác.
Nhìn xem những viên tinh hạch này còn lớn hơn tinh hạch cô tìm được ở thôn Hoàng Lâm, Ôn Dao thoả mãn gật đầu, thu vào.
Thấy em gái yêu thích, Ôn Minh cảm thấy tất cả đều đáng giá đấy! Ừ, về sau còn phải tìm thêm nữa... tinh hạch càng đẹp mắt cho em gái chơi!
Cho hết tinh hạch xong rốt cuộc Ôn Minh cũng yên tĩnh, lôi kéo em gái ngồi trên ghế sa lon gia nhập thảo luận cùng với mọi người.
Cố Minh Duệ đang giới thiệu với Ôn Trác thái độ của căn cứ đối với dị năng giả: "... Cho nên bây giờ chủ yếu vẫn dùng cách lôi kéo làm chủ. Bởi vì nguyên nhân xây dựng căn cứ, còn cưỡng chế thi hành chiêu mộ binh lính đặc biệt là dị năng giả, có điều thù lao vẫn có, cho nên mọi người cũng không phải đặc biệt phản kháng.
Đối với tiểu đội dị năng mà nói trừ bản thân nhóm mình ra nhận nhiệm vụ bên ngoài, mỗi tuần còn phải hoàn thành theo hạn định nhiệm vụ mà căn cứ phát ra, cho nên cũng không thiếu dị năng giả không gia nhập tiểu đội, chỉ là tại thời điểm cần thiết tạm thời gia nhập vào tiểu đội để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền rời khỏi. Có điều đội viên dị năng còn lại ở căn cứ vẫn còn có chút phúc lợi, đổi đồ đạc cũng có chiết khấu."
"Thế người bình thường thì sao?"
"Người bình thường nếu có một nghề thành thạo thì vẫn còn tốt hơn, như là bác sĩ y tá các loại, hoặc là có kỹ năng sửa chữa, đều có thể ở căn cứ tìm được công việc. Có điều các giáo sư sinh vật, vật lý, nông khoa... bởi vì ở nơi này có không ít giảng viên đại học dẫn theo học sinh tới, cho nên các phương diện nghiên cứu cũng đang gia tăng tiến hành.
Nếu như không có gì... thì những người đó cũng chỉ có thể làm cu li, dù sao căn cứ vẫn còn đang xây dựng, cần một lượng lớn nhân lực."
"Hình như người già, trẻ em không được căn cứ phát phụ cấp?" Ôn Trác nhớ đến trước đó nhìn thấy người già ăn xin.
"Nào có dễ dàng như vậy." Từ Dương nói ra: "Bây giờ căn cứ lại phát những thứ này... đều có chút túng thiếu, huống chi những người kia không thể làm để sống, nghe nói hiện tại thiếu nhất chính là hệ thủy hệ mộc cùng người am hiểu nông nghiệp, giống như thực vật đã phát sinh dị biến, phải mau chóng tìm được cách có thể gieo trồng cây nông nghiệp. Chỉ dựa vào tiểu đội dị năng cùng quân đội ra ngoài thu thập đồ ăn cũng không phải là chuyện có thể kéo dài."
"Cấp lãnh đạo căn cứ như thế nào?" Trước khi có hỏi Tiểu Giang, nhưng hắn ngoại trừ biết rõ căn cứ trưởng họ Triệu, còn có một đội trưởng quân đội họ Tề bên ngoài, những thứ khác cũng không rõ ràng lắm.
"Căn cứ trưởng tên là Triệu Khải Khang, từng là tỉnh trưởng An Thông, nghe nói là do trung ương trực tiếp bổ nhiệm làm căn cứ trưởng." Cố Minh duệ nói tiếp, bọn hắn đến căn cứ một lúc liền nghe được rất nhiều chuyện: "Trưởng quan quân đội cao nhất tên là Tề Cảnh Huy, đều gọi hắn là tư lệnh Tề, đồng cấp với căn cứ trưởng. Nhưng ở tận thế thực lực vẫn trọng yếu nhất, quân đội có quyền nói rất lớn, bây giờ quyền lực căn cứ trưởng rõ ràng ít hơn tư lệnh Tề, trước mắt căn cứ trưởng cố gắng lôi kéo tiểu đội dị năng, muốn cùng chống lại."
Nghe đến tên Tề Cảnh Huy, Hạ Uyển có chút kinh ngạc liếc nhìn Ôn Trác, Ôn Trác lập tức kéo khóe miệng lộ ra nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ.
Mấy người lại nói đến một vài chuyện khác, Hạ Uyển giữ lại mọi người cùng nhau ăn cơm, chờ lên bàn ăn, chứng kiến bữa tiệc phong phú có cá có thịt có đồ ăn có cơm, Từ Dương nhịn không được mở miệng: "Dì ơi, đây là các người có dị năng không gian à!" Bằng không thì thật sự không thể giải thích được!
Cố Minh Duệ hung hăng dùng khuỷu tay đυ.ng mạnh Từ Dương một cái, thằng này, có thể thêm chút tâm tư đuọc hay không!
Ngược lại Hạ Uyển cũng không phủ nhận, chị gật gật đầu: "Đúng rồi, có điều..."
"Biết rõ biết rõ, cam đoan không nói ra." Từ Dương vội vàng giơ tay làm một động tác kéo khóa miệng.
Dị năng giả không gian cũng là đối tượng trọng điểm căn cứ chú ý, thường xuyên cưỡng chế yêu cầu ra ngoài đi cùng quân đội thu thập vật tư, cho nên dấu diếm vẫn tốt hơn.
Ăn cơm tối xong, Ôn Minh đi theo đám bọn hắn trở về cầm đồ đạc của mình, những người khác vẫn như cũ làm chuyện của mình. Lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa, mở cánh cửa ra, ngoài cửa có một binh sĩ đứng, cầm trong tay mấy trang giấy.
Hắn nhìn Ôn Minh mở cửa một chút, hỏi: "Nơi này có phải nơi ở của Ôn Dao, Hạ Uyên hay không?"
"Đúng, có chuyện gì?"
"Căn cứ yêu cầu dị năng giả hệ thủy, hệ mộc phải hoàn thành nhiệm vụ nhất định, ngày mai hai người bắt đầu đi đến hai nơi này." Nói xong lấy bản đồ trong tay chỉ chỉ lên hai nơi
Ôn Trác cười gật gật đầu: "Chúng ta đương nhiên ủng hộ căn cứ rồi, có điều..." Ôn Trác quay đầu lại gọi Ôn Dao đến: "Dị năng giả hệ thủy của chúng ta vẫn còn con nít, cũng yêu cầu phải làm nhiệm vụ? Không tính lao động trẻ em?"
Binh sĩ thoáng trợn tròn mắt, thông tri chỉ nói nơi này có một người hệ mộc, một người hệ thủy, không có nói dị năng giả hệ thủy là một đứa bé!
Hắn có chút khó xử gãi gãi ót, nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Đây là nhiệm vụ cưỡng chế, cô bé còn nhỏ, hoàn thành một nửa nhiệm vụ là được rồi, có điều thù lao có khả năng cũng phải giảm phân nửa."
Ôn Trác gật đầu, đưa mắt ra hiệu với Ôn Dao, Ôn Dao yên lặng từ trong túi móc ra hai thỏi chocolate đen đưa cho binh sĩ.
Sĩ binh nhìn chung quanh, nhanh chóng đem chocolate nhét vào trong túi, ho khục còn nói thêm: "Kỳ thật nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày phóng một lượng nước nhất định là được rồi, các người không phải còn có một con rắn biến dị hệ băng sao, muốn nó phóng băng cũng được. Hệ mộc cũng không khó, có điều cô ấy có thể đi tìm giáo sư Liêu, giáo sư Liêu ôn hòa nhất dễ nói chuyện, tóc trắng phau là đúng, rất dễ dàng nhận ra."
Đưa tiễn binh sĩ không bao lâu Ôn Minh trở về, để cậu biết rõ mẹ mình cùng em gái muốn đi làm việc liền có chút ngây ngốc, chờ đến lúc cậu biết rõ Ôn Trác là hệ trị liệu, Ôn Dao là hệ không gian, cả người đều choáng váng, nhà cậu đây là muốn nghịch thiên à, đều là dị năng căn cứ cần, đặc biệt là hệ trị liệu và hệ không gian!
Ôn Minh cảm thấy đau đầu, cậu cần phải suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng chuyện sau này rồi, cả nhà này không có dị năng có tính công kích gì, cậu cảm thấy kém một bậc à!
Chương 54: Chỉ cần biết chính mình đang làm cái gì