Chương 26: Đừng dạy hư trẻ con
"Bốp~ —— "
Một đầu dây mây màu xanh sẫm lập tức vυ't qua, hung hăng quất lên mặt Sấu Tử, để lại một vết máu thật dài, gai nhọn thật nhỏ lôi ra không ít thịt vụn trên má phải của hắn.
"A —— a! Con khốn nào!" Sấu Tử che máu đổ bên mặt, hung dữ trừng mắt nhìn người chung quanh, ánh mắt âm trầm chuyển động qua lại, rất nhanh hắn đã tìm được hung thủ —— người phụ nữ trong chiếc nhà xe kia.
Vừa rồi trên đường lúc gặp được, đại ca đã nói với bọn họ chiếc xe đó không đơn giản, muốn bọn họ ít đi trêu chọc, bây giờ người ta đánh đến cửa nhà rồi, cũng không phải bọn hắn trêu chọc trước. Hơn nữa, hắn cũng không nhìn ra người một nhà này có chỗ nào không đơn giản.
Bốn người đàn ông này là một bang phái nhỏ dưới mặt đất thành phố Giang, trước tận thế vẫn luôn sinh hoạt dưới thế lực Lâm Thế Bưu quản lý, tận thế bắt đầu, toàn bộ thành phố Giang rối loạn, mà đại ca bọn hắn lúc còn trẻ có chút kiến thức, đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa, sớm dẫn đầu bọn hắn chiếm trước rất nhiều vật tư, thậm chí còn lợi dụng Zombie đánh cướp mấy tên cảnh sát vũ trang, đoạt được không ít súng ống.
Một đường chạy ra bên ngoài, chết không ít anh em, đến bây giờ chỉ còn lại mấy người bọn hắn.
Hai mẹ con này là bọn hắn tự bên ngoài cứu được, lúc người một nhà của bà ta bị Zombie truy đuổi, chồng của bà ta đẩy thẳng hai người xuống, tự mình một người bỏ trốn mất dạng.
Sau khi bọn hắn cứu được, hai người trên cơ bản liền trở thành thịt cấm của bốn người đàn ông.
Ánh mắt Sấu Tử lạnh lùng nhìn, nắm trong tay một đầu dây mây của Hạ Uyển, tuy Hạ Uyển đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì bình thường bảo dưỡng tốt cộng thêm Sinh Mệnh Chi Thủy, nhìn vẻ ngoài vẫn vô cùng trẻ trung, chỉ hơn ba mươi tuổi.
Sấu Tử nuốt một ngụm nước bọt, con mắt dạo quanh trên người Hạ Uyển một vòng, cảm thấy sự nóng rát trên mặt đều không còn đau như vậy rồi.
Hắn giương cằm về phía Ôn Trác, trêu đùa: "Như thế nào? Người đàn ông của cô em không thỏa mãn được cô em à? Có cần anh đây không? Cam đoan mỗi ngày cô em sẽ khoái hoạt giống như thần tiên."
Hạ Uyển nghe xong trực tiếp quất roi mây xuống, Sấu Tử sớm có chuẩn bị, đang muốn tránh sang một bên, lại phát hiện cả người mình không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn roi mây hung hãn quất lên má trái của hắn, so với trước đó còn nặng hơn, hắn đều cảm thấy má trái đau đớn kịch liệt, rất nhanh muốn mất đi tri giác.
"Mẹ nó! Con khốn! Con mẹ nó mày đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, xem ông mày làm sao khiến các người chết?"
Vừa nói một bên rút súng ngắn bên hông, chỉ vào Ôn Trác: "Ông mày trước gϊếŧ chết tiểu bạch kiểm bên cạnh mày, à, thì ra nhà mày còn có một con nhóc lẳиɠ ɭơ, xem ông mày làm sao cho chúng mày... A..."
Ngay vào lúc Hạ Uyển chuẩn bị ra tay, đột nhiên Sấu Tử ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo.
Vừa kêu hai tiếng cũng chưa ngừng âm thanh, hai tay của hắn tự thay đổi túm lấy cổ của mình, dùng sức siết chặt khiến con mắt cũng muốn lòi ra bên ngoài, miệng há ra thật to, dường như đang cố gắng hô hấp, lại phát không ra tiếng vang gì.
Cả gian phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người không ngừng hoảng sợ nhìn qua một nhà ba người đứng bên tường, không biết bọn họ làm cái gì.
Ôn Trác vỗ nhẹ quần áo, đứng lên kéo Hạ Uyển ra phía sau, từ tốn nói với người đối diện: "Có chuyện từ từ nói, không nên tùy tiện cầm súng chỉ vào người khác."
Thấy nét mặt người đàn ông đầy ôn hòa, nhưng cũng không có ai mở miệng, Ôn Trác cũng không thấy xấu hổ, tiếp tục cười nói: "Mọi người ở bên ngoài vẫn phải có tố chất, phải chú ý nhiều đến hình tượng, cậu xem chúng tôi còn có trẻ con đây này, nhỡ làm hư trẻ con thì không tốt lắm đâu."
Đều đã tận thế rồi, ai còn nói đến hình tượng, dạy tố chất hả!?
Mọi người thoáng hai mặt nhìn nhau, lúc này, người đàn ông trong nhóm ngồi trong góc không có tham gia đứng lên, gương mặt hắn điền, dung mạo bình thường, thuộc về dạng người ném vào trong đám người cũng tìm không thấy, nhưng dáng người cường tráng, nhìn cũng biết là người luyện võ.
Hắn đi đến phía trước, không nói gì trước cười ba phần, hắn chắp tay về phía Ôn Trác: "Người bạn này, anh em của tôi không hiểu chuyện, khiến anh chê cười."
"Không dám không dám." Ôn Trác vẫn tiếp tục cười đến hiền lành.
"Tận thế, mọi người cũng không dễ dàng, người anh em này của tôi miệng lưỡi ba hoa, làm không được mấy, hơn nữa hắn cũng chịu giáo huấn rồi, anh xem... "
Ôn Trác chỉ cười không nói lời nào, Chu Đại Vĩ thu liễm nụ cười, thoáng trầm giọng nói: "Tôi nói, có một số việc không nên quá đáng, trời cũng nhanh tối, vì suy nghĩ an toàn, mọi người đều nhường một bước."
Ôn Trác nhẹ gật đầu, đồng ý nói: "Đúng vậy, trời cũng sắp tối."
Chu Đại Vĩ cho rằng Ôn Trác đồng ý, đang chuẩn bị nói gì đó, chợt nghe Ôn Trác vừa cười vừa nói: "Đã không biết nói chuyện, vậy sau này không cần nói nữa."
Vừa dứt lời, lại chứng kiến Sấu Tử đang nằm trên mặt đất còn bụm lấy cổ chợt ho sặc sụa một trận, sau đó nghiêng người phun ra một nữa đầu lưỡi đầy máu, hôn mê bất tỉnh, đồng thời có thể thấy rõ ràng cổ của hắn chỗ có một vết buộc chặt hằn lên.
Mọi người hoảng sợ, ngoại trừ roi mây vừa xuất hiện lúc đầu, không có ai trông thấy có người ra tay, đột nhiên tất cả lại xảy ra như thế. Trên thế giới khiến cho con người sợ hãi nhất không phải là sự uy hϊếp đa biết, mà là nỗi sợ hãi không tên.
Ngồi ở vị trí cửa ra vào, ba người tinh anh thoáng nhìn lẫn nhau, một người trong đó không tiếng động nói ba chữ "Tinh thần lực", người đàn ông mang gọng kính màu vàng gật gật đầu, lại lắc đầu, ra hiệu hắn tiếp tục xem.
Đồng tử Chu Đại Vĩ co rụt lại, tay nhanh chóng đặt ở súng ngắn bên hông, sau khi do dự mấy lần, lại từ từ để xuống.
Sắc mặt của hắn thay đổi nhiều lần, cuối cùng loại bỏ sự u ám mà nở nụ cười: "Thật sự cám ơn anh bạn đã chỉ dạy!"
Ôn Trác cười hoàn hảo không chê vào đâu được: "Không cần cảm ơn, hi vọng sau này ngài dạy bảo cấp dưới cho tốt."
Sau đó lôi kéo Hạ Uyển trở về ngồi, đồng thời cho Ôn Ngọc một ánh mắt "Làm tốt lắm".
Ôn Dao xoa xoa ấn đường, nghĩ thầm vì sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, tinh thần lực công kích tinh thần lực chênh lệch rất xa tinh thần lực hóa thành thực thể tấn công, sau đó lại tiêu hao nhiều tinh thần lực hơn nữa.
Chu Đại Vĩ híp mắt cuối cùng liếc nhìn về phía bọn họ, gọi hai người khác kéo Sấu Tử về.
Cô gái trẻ còn nằm ngay đơ như khúc gỗ ở đó, dường như chung quanh xảy ra chuyện gì tất cả đều không có bất cứ quan hệ gì đến cô, người phụ nữ thất tha thất thểu đi qua, cẩn thận đỡ cô dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo trên người.
Người phụ nữ lén lút nhìn thoáng qua Hạ Uyển, trong đáy mắt mang theo tia cầu xin, dường như hy vọng Hạ uyển có thể lên tiếng đưa con gái của bà ấy đi, đáng tiếc người nhà họ Ôn cũng không có nhìn đến bên này.
Người phụ nữ thất vọng thu hồi ánh mắt, đỡ cô gái tay nắm thật chặt, miệng không tiếng động há ra rồi lại khép, cuối cùng không nói ra miệng được lời gì, dẫn theo cô gái đi trở về.
Ba người đàn ông cũng không để ý đến hai người, chỉ kiểm tra vết thương của Sấu Tử, thậm chí lúc lấy ra đồ ăn tối cũng không cho hai người, người phụ nữ ngồi trong góc liếʍ liếʍ bờ môi khô héo, ôm chặt cô gái trong ngực.
Trước đó cả nhà Ôn Dao đã ăn cơm tối trên xe, Hạ Uyển lấy ra một hộp sữa bò đưa Ôn Dao, đây là cần thiết cho mỗi lúc trời tối đấy.
Ôn Dao vừa nhận lấy hộp sữa, chợt nghe tiếng một đứa bé khóc huyên náo lên: "Bà ngoại, bà ngoại, con muốn uống sữa."
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn lên, đúng là một nhà bị đuổi qua một bên trước đó.
Bà lão ôm đứa bé trai vào trong ngực, nhìn Ôn Dao bên kia, toan tính nói: "Bối Bối nghe lời, đó là của chị đấy, trừ phi chị cho con thì con mới được uống, con phải ngoan ngoãn đấy."
Đứa bé trai lập tức khóc thút thít, tiếng khóc nức nở trong miệng càng không ngừng nói "Con muốn uống sữa tươi." "Bối Bối phải ngoan ngoãn." "Bối Bối nghe lời.", vừa dùng ánh mắt còn lại nghiêng qua nhìn Ôn Dao bên kia.
Ôn Dao lấy hộp sữa trong tay, rất nghiêm túc suy nghĩ, cắm thẳng ống hút vào: "Ọt ọt ——" hút một hớp lớn, đứa bé kia sững sờ, oa một tiếng khóc lớn lên.
Ừm, cảm giác bắt nạt trẻ con thật sự sảng khoái. Ôn Dao vừa uống sữa vừa nghĩ, cảm thấy sữa bò này thơm ngon hơn trước nhiều.
"Khóc cái gì! Ầm ĩ kéo Zombie đến thì làm sao?" Có người nhịn không được, trực tiếp quát lên.
Bà lão trừng mắt, chỉ vào người vừa nói, bắt đầu mắng: "Đứa bé khóc thì làm sao? Không phải con cháu nhà cậu, cậu không đau lòng, hơn nữa trẻ con khóc thôi mà, cái gì mà ồn ào kéo Zombie đến, cậu đừng ở đó chụp mũ loạn!"
"Bà..."
"Tôi làm sao? Có biết kính già yêu trẻ hay không? Các người... những người này... "
"Mẹ —— "
"Làm gì?" bà ta nhìn về người phụ nữ lôi kéo bà, thì ra là mẹ của đứa nhỏ.
Người phụ nữ cho bà ấy một ánh mắt, lại kín đáo chỉ về một hướng.
Bà lão nhìn theo ngón tay của cô ấy, nhìn thấy Ôn Trác giống như cười mà không cười nhìn bọn họ, nhớ đến vừa rồi người này vừa nói chuyện vừa cười tà tà, không biết dùng cách gì cắt mất đầu lưỡi của tên cướp kia, bà lão rụt cổ, không lên tiếng nữa, đồng thời cũng bịt kín miệng đứa bé trai, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều như có như không nhìn về phía Ôn Dao bên kia, một nhà Ôn Dao không bị ảnh hưởng nửa điểm, từng người làm việc của từng người.
Hạ Uyển khoanh chân tập trung tu luyện, Ôn Trác tựa ở bên cạnh chị thu nạp năng lượng. Bây giờ Ôn Dao chắc chắn Ôn Trác ngoại trừ dị năng hệ trị liệu còn có dị năng hệ tinh thần, dù sao có thể cảm nhận năng lượng trong trời đất yêu cầu không thấp, đáng tiếc không biết là gì.
Ôn Dao ngồi xem Ôn Trác vẽ cho cô sơ đồ vận hành dị năng đơn giản, dường như anh hiểu rõ kết cấu cơ thể con người, tiện tay căn cứ theo phương thức vận hành dị năng của mình mà vẽ ra.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, nhìn không thấy ánh trăng, những vì sao cũng bị che dấu trong bóng tối, đèn ở trạm xăng dầu đều bị dụi tắt, để tránh quá chói mắt dẫn đến Zombie.
Mỗi một nhóm người đều giữ lại một người trực đêm, chỉ có một nhà Ôn Dao đều nhắm nghiền hai mắt, dường như đã ngủ, không ai nói gì.
Ôn Dao một bên thu nạp năng lượng một bên phóng thích tinh thần lực tiến hành cảnh giác, cô có thể nghe được người mẹ kia nhỏ giọng nói xin lỗi bên tai cô con gái, không ngừng nói: "Kiên trì lên." "Kiên trì lên.", không biết đang nói cho con gái nghe hay chính bà ấy nghe.
Bên kia người vợ mang thai bị chuột rút, chồng của cô ấy vừa giúp xoa bóp vừa nhẹ giọng an ủi, mà trong miệng bà lão kia nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ, cái gì người mang đến xui xẻo, ngôi sao tai họa....
Trước đó Chu Đại Vĩ không có việc gì liền nhìn qua chỗ nhà cô, không biết đánh chủ ý gì.
Những người khác hoặc trực tiếp ngủ say, hoặc là nhỏ giọng trao đổi.
Xa xa chỉ có âm thanh gió thổi lướt qua rừng cây xào xạc, tất cả đều có vẻ như bình thường.
Đột nhiên, Ôn Dao mở mắt ra, lộ ra nụ cười có chút hả hê, có vài người a, chính là không nhớ lâu!
Rất nhanh, từ bên ngoài truyền đến một tiếng thê lương tiếng kêu thảm thiết:
"A —— cứu mạng với —— "
Chương 27: Tập kích ban đêm