Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 27: Tập kích ban đêm

Chương 27: Tập kích ban đêm

Tất cả mọi người đều nhảy vọt lên, cầm vũ khí bên người.

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có phải Zombie đến hay không?"

"Mau đứng lên! Zombie đến rồi!"

Toàn bộ trong phòng loạn thành một bầy: "Tách!" có người mở đèn, ra bên ngoài quan sát, tối đen không thấy được gì, chỉ là không ngừng nghe được tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người nhìn thoáng qua lẫn nhau, cuối cùng ba người đàn ông tinh anh đập vào đèn pin dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác thoáng do dự, sau đó người có sức chiến đấu cũng đi theo ra, bởi vì bọn hắn biết rõ, nếu quả thật Zombie đến, chỉ có liều chết chống cự mới có thể còn sống sót.

Một nhà Ôn Dao chậm rì rì đứng lên, thảnh thơi đi theo phía sau những người khác.

Bên ngoài đen kịt một mảnh, dưới ánh sáng đèn pin cũng không nhìn thấy bóng dáng con Zombie nào, từ tiếng kêu thảm thiết đi đến hướng đỗ xe, đã nhìn thấy một đầu Đại Bạch xà dài sáu bảy mét đang quấn chặt một người, đầu lưỡi dài nhỏ không ngừng nhẹ nhàng phẩy qua gương mặt của hắn, người đàn ông nhắm chặt hai mắt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thét nâng cao đê-xi-ben.

Còn bên cạnh cách đó không xa còn nằm một người ngất xỉu, chỗ đũng quần của hắn còn có nước đọng, còn tản mát ra mùi khai khó ngửi của nướ© ŧıểυ.

"Rắn biến dị!" Có người nhỏ giọng hô lên.

Tuy bên trong thành phố không có nhiều động vậy, nhưng nuôi sủng vật cũng không ít.

Sau khi tận thế tiến đến, ngoại trừ động vật bên ngoài cũng biến thành Zombie, còn có dị năng giả và thú biến dị.

Đa phần hình thể của chúng biến lớn hơn nhiều so với trước, trí lực cũng tăng lên, đồng thời còn sẽ có dị năng bất đồng, bởi vì động vật có một vài đặc tính, thậm chí sức chiến đấu còn mạnh hơn so với dị năng giả cùng cấp!

Không ít sủng vật biến thành thú biến dị, không bị chủ nhân vứt bỏ sẽ vô cùng nghe lệnh chủ nhân, trở thành cường lực giúp đỡ hoặc bảo vệ cho chủ nhân.

Mà có vài con thú biến dị bị vứt bỏ sẽ càng thêm hận thù con người, sẽ chủ động tấn công con người.

Bây giờ đang ở một nơi trước không thấy thôn sau không thấy nhà trọ, lại nhìn thấy một con rắn biến dị như vậy, thần kinh của tất cả mọi người thoáng căng cứng lên.

Mọi người cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cẩn thận quan sát, chuẩn bị đợi nó buông lỏng đề phòng rồi cứu người sau.

Mà người đàn ông bị quấn lấy thấy có người đến thì bắt đầu kêu to cứu mạng.

Bây giờ Bạch Tiểu Tiểu rất không thoải mái, nó vừa mới nằm trong ổ ba Ôn làm cho nó ngủ ngon lành, chợt nghe có tiếng vang nhỏ vụ phát ra ở cửa xe.

Nó nhớ đến ba Ôn và chủ nhân dặn dò, phải giữ nhà thật tốt, không thể để người xấu vào nhà.

Bạch Tiểu Tiểu trườn đến cửa, vào lúc cửa xe mở ra, trong nháy mắt nó đã quất đuôi đên, trực tiếp đánh bay hắn mấy mét, sau đó rất nhanh quấn chặt một kẻ khác.

Bởi vì chủ nhân đã từng nói không được tùy tiện gϊếŧ người ăn thịt người, cho nên Bạch Tiểu Tiểu chỉ có thể trói thú hai chân này lại, nhưng con thú hai chân này kêu la quá đáng ghét, nó có thể gϊếŧ chết hắn hay không đây.

Lúc này, người vừa mới bị đánh bay đã bò dậy, hắn lắc lắc đầu có chút choáng váng, trấn tĩnh lại xem xét chung quanh, liền nhìn thấy một cái đầu rắn lớn đang cuốn lấy đồng bọn của hắn, mở cái miệng rộng ra nhìn hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy rõ răng nay cực lớn phát ra ánh sáng lạnh trong đêm tối.

Hắn cảm thấy đũng quần của mình ướt, hai mắt khẽ đảo, trực tiếp bị doa sợ đến choáng váng luôn.

Bạch Tiểu Tiểu thu hồi răng nanh, thoáng thất vọng, cái này cũng dễ dàng dọa quá rồi, quay đầu tiếp tục chơi với thú hai chân đang bị trói.

Hiện tại, Bạch Tiểu Tiểu nhìn đám người thú hai chân trước mắt đang quấy rầy hào hứng của nó, nó bắt đầu suy nghĩ xem đợt lát nữa đánh nhau nó nên phóng băng hay là phun độc đây? Nếu không dùng đuôi đánh bay bọn hắn?

Hai bên đang ở thế giằng co, đột nhiên Bạch Tiểu Tiểu nghiêng nghiêng đầu, rướn cổ lên nhìn về phương xa.

Nha, chủ nhân đến rồi!

Đúng lúc này, hai lưỡi dao gió phân chia đánh về phía đầu và bảy tấc của Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Tiểu Tiểu trực tiếp ném người về hướng đám người kia, sau đó thân thể uốn éo, linh hoạt tránh thoát lưỡi dao gió.

Ngay sau đó một quả cầu lửa ném đến đỉnh đầu của nó, Bạch Tiểu Tiểu chu cái miệng nhỏ, một gốc nhũ băng nghênh đón quả cầu lửa, cả hai va chạm nhau trong không trung, lập tức toàn bộ hiện trường nổi lên đầy sương trắng, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ.

Cũng không biết ai bắn phát súng đầu tiên, rất nhanh vang lên tiếng súng dày đặc, các loại dị năng cũng không cần tiền nện về phía hướng đối diện

Đợi sương trắng chậm rãi tan đi, mọi người cho rằng con rắn lớn kia không chết nhất định cũng bị trọng thương, không ngờ nó lại hoàn hảo đứng ở nơi đó, phía trước nó còn có một bức tường nước mỏng, có không ít viên đạn bị dính trong nước.

Song hệ băng thủy!

Tất cả mọi người càng thêm khẩn trương, không ít người chuẩn bị phát ra đại chiêu, lúc này, Đại Bạch xà nhào đầu mãnh liệt về hướng bọn hắn, mọi người cả kinh, vội vàng tản ra hai bên, lộ ra một nhà Ôn Dao đứng cuối cùng.

Nhìn thấy con rắn lớn tiến đến cả nhà Ôn Dao, có người la to bảo bọn hắn mau tránh đi, còn có người lộ ra vẻ mặt nhìn có chút hả hê, Chu Đại Vĩ thấy một màn như vậy, khóe miệng cũng thoáng nhếch lên.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng sẽ nhìn thấy một tràng máu tanh, thì Đại Bạch xà chậm rãi ngừng lại, trong ánh mắt không thể tin của mọi người nó cúi đầu xuống, cọ xát vào bên tay của cô bé kia, còn quay đầu vô cùng có nhân tính phát ra âm thanh tê tê về phía bọn hắn, giống như trẻ con ở bên ngoài bị bắt nạt về nhà tìm người lớn cáo trạng vậy.

【Chủ nhân! Bọn này khốn nạn, bọn hắn khi dễ Tiểu Tiểu! Ta muốn đánh bay bọn chúng! Cắn chết bọn chúng!】

Ôn Dao đưa tay sờ sờ đầu của nó, hứa hẹn chút nữa sẽ cho nó hai mươi viên tinh hạch, lúc này Bạch Tiểu Tiểu mới thôi.

"Mọi người đây là làm gì vậy?" Ôn Trác mở miệng hỏi.

Đối diện bầu không khí yên tĩnh có chút quỷ dị, nửa ngày, người đàn ông đứng đầu trong nhóm tinh anh bước ra —— giọng điệu Dương Kiệt hơi khô chát chát hỏi: "Cái này... Con rắn này là nhà của ông nuôi hay sao?"

"À! Cậu nói Tiểu Tiểu sao." Ôn Trác làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Là người bạn nhỏ của con gái tôi, nó làm sao à?"

Không thế nào... Mới là lạ!

"Có thể quản tốt sủng vật nhà của ông hay không, hơn nửa đêm hù chết người à." Có tiếng người tức giận oán trách nói.

"Dọa người?" giọng điệu Ôn Trác nghiền ngẫm, nhìn người đàn ông sắp co quắp nằm trên đất, được người đỡ dậy, hàm súc nói: "Tiểu Tiểu nhà chúng tôi đang an ổn ở trong xe, nó không biết lái xe, cũng không biết mở cửa, ngược lại tôi muốn biết làm thế nào nó đi ra được đấy."

Mọi người sửng sốt, trước đó đều bị con rắn lớn thu hút sự chú ý, không có ai nghĩ đến phương diện khác, bây giờ nhìn lại hướng xe, liền nhìn thấy cửa xe đã được mở một nửa.

"Ai biết có phải rắn nhà các người tự mở cửa không đấy." Có âm thanh nhỏ giọng nói thầm, có điều rất nhanh bị người bên cạnh kéo lại, người một nhà này rất tà môn, vẫn không nên làm chim đầu đàn thì tốt hơn.

"Trộm đồ thì cũng thôi đi, trọng yếu nhất chính là hù dọa đến Tiểu Tiểu nhà chúng tôi, tuổi nó còn nhỏ, dễ dành sinh ra tâm lý oán hận, các người xem làm sao bây giờ."

Mặt mũi đâu? Mặt mũi của ông ở đâu hả? Một con rắn lấy đâu ra tâm lý oán hận?

Ngay vào lúc hai bên sắp giằng co, có tiếng nói run lẩy bẩy vang lên: "Zombie... Zombie đến rồi..."

"Đó là rắn người ta nuôi, Zombie cái gì."

"Không phải... Thật sự... Thật sự Zombie đến rồi!"

Mọi người cả kinh, đem đèn pin chiếu xa xa, cũng không trông thấy cái gì.

"Nào có chứ? Cậu đừng nói lung tung!"

"Đúng đấy, dọa chết người."

"Thật sự có!" Người vừa nói chuyện cũng muốn khóc đến nơi: "Dị năng của tôi là đôi mắt, tôi có thể nhìn thấy rất xa, có rất nhiều Zombie đang kéo đến nơi này!"

Mọi người cả kinh, lập tức luống cuống, mọi người cũng đang bàn luận có thể lái xe nhanh chóng rời đi hay không, không muốn cùng chống lại Zombie.

"Không được! Nhiều lắm, từ hai bên đường cao tốc đã đến! Chúng ta bị bao vây không khác gì lắm!"

"Không thể lái xe tiến lên sao?"

"Xông không qua khỏi đâu!"

"Muốn chết phải không? Tôi không muốn chết đâu —— "

Zombie sắp đến rồi, mọi người kêu loạn đấy, nháo nhào thành một đoàn.

"Đừng cãi nhau nữa!" Dương Kiệt hét lớn một tiếng, đợi mọi người đều yên tĩnh, hắn rất nhanh nói: "Tôi biết rõ nơi này có một con đường khác có thể đi ra ngoài, có điều chúng ta vẫn phải lao ra trước, tôi đề nghị chiếc xe kiên cố nhất mở đường ở phía trước, sau đó tập trung công kích phía trước cùng những Zombie đến gần xe, đồng tâm hiệp lực cùng một chỗ tiến lên!"

Xe kiên cố nhất...

Ánh mắt mọi người dừng lại ở chiếc nhà xe di động của một nhà Ôn Dao, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Người có mắt đều có thể nhìn ra chiếc nhà xe kia không đơn giản, dẫn đầu không phải nó thì không có chiếc nào hơn.

Dương Kiệt thoáng do dự, vẫn tiến lên bàn bạc cùng Ôn Trác nói: "Anh bạn này, anh cũng thấy rồi đấy, bây giờ là thời khắc đặc biệt, Zombie lập tức đến đây. Vấn đề khác trước buông xuống hết, chúng ta cùng một chỗ lao ra rồi nói sau."

Ôn Trác cười lắc đầu: "Thật xin lỗi, chúng ta cũng không có ý định rời khỏi nơi này."

Không rời khỏi?!

Mọi người dùng ánh mắt như xem tên điên nhìn Ôn Trác, chịu chết cũng không phải tiễn đưa như vậy đâu nha!

"Các người đã không đi, vậy đem chiếc xe kia cho chúng tôi dùng!" Trong đám người có người hô.

Mọi người đem ánh mắt quăng về phía Ôn Trác, đáy lòng cũng hi vọng chiếc xe này có thể xung phong.

Ôn Dao nhìn về phía người mở miệng, người đàn ông kia mặt mũi vô cùng dữ tợn, cô vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Tiểu Tiểu xông vào đám người. Bốp!! một đuôi đánh người đàn ông kia bay ra ngoài.

"Thật sự có lỗi, Tiểu Tiểu nhà tôi rất thích chiếc xe này, không thể cho nhóm các người mượn được." Ôn Trác vung nồi vung thuận buồm xuôi gió.

Dương Kiệt cũng không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp bắt đầu sắp xếp những người khác, thời gian gấp rút, chuyện cần làm còn có rất nhiều.

Có người đi thông báo cho những người trong phòng tranh thủ thời gian lên xe, dị năng giả thị giác lúc nào cũng phải chú ý tình huống Zombie, báo cáo nhanh cho mọi người.

"Mẹ! Tiểu Quyên đâu rồi?" Tôn Vũ Triết nhìn thấy chị ôm cháu trai đi ra cùng mẹ, lại không nhìn thấy người vợ đang mang thai của mình.

"Cô ta nói chân cô ta bị chuột rút, đau bụng, vẫn còn ở trong phòng đây này."

Tôn Vũ Triết nghe xong liền nóng nảy: "Mẹ! Chị! Sao các người có thể để một mình cô ấy ở trong phòng, cô ấy còn đang mang thai đấy!" Nói xong cũng chuẩn bị đi vào trong.

"Đứng lại!" Bà lão kéo con của mình lại: "Không cho phép đi! Xe đều sắp chạy rồi, không cần phải xen vào cái kẻ mang đến sự xui xẻo kia."

"Mẹ! Cô ấy là vợ của con trai mẹ, cô ấy còn đang mang thai con nhà họ Tôn chúng ta!"

"Từ lúc cô ta vào cửa, nhà của chúng ta có ngày nào sống yên ổn không hả? Hết yêu cầu này lại đến yêu cầu kia, nhà họ Tôn chúng ta cưới tổ tông hay sao?" bà lão hứ một tiếng, mắng: "Chết là tốt nhất, ai biết trong bụng cô ta mang thai là cái gì, miễn gây họa cho nhà chúng ta."

Tôn Vũ Triết khϊếp sợ nhìn mẹ của mình, hắn vẫn luôn biết rõ ở vợ hắn sống không tốt ở nhà hắn, nhưng thật không nghĩ đến mẹ hắn lại có suy nghĩ như thế, vậy mà ước gì cô ấy chết đi.

"Dù sao không cho con đi, nếu con đi sau này mẹ xem như không có đứa con trai này!"

Môi Tôn Vũ Triết rung rung vài cái, cắn răng: "Mẹ! Là con trai bất hiếu! Con đã nói tuyệt không vứt bỏ tiểu Quyên! Có chết cũng phải chết cũng một chỗ với cô ấy!"

Nói xong cũng cũng không quay đầu lại, chạy vào trong.

Chương 28: Gỗ có tên