Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 25: Trạm dừng chân

Chương 25: Trạm dừng chân

Nhà xe ra khỏi khu biệt thự, trên đường một đống bừa bộn, khắp nơi đều là lúc mọi người vội vàng rời khỏi nên đồ đạc rơi lung tung, cũng không có ít thi thể con người bị gặm đến hoàn toàn thay đổi, cùng với thi thể Zombie.

Trên đường cũng không có ít Zombie du đãng kiếm ăn bốn phía, nghe được tiếng động cơ xe ô tô đều đi qua hướng bên này.

Vừa bắt đầu một đoạn đường khá thông thuận, nhưng đi không đến mười phút liền phát hiện có không ít thi thể Zombie chồng chất ở đằng kia, ở giữa con đường có không ít xe bị đυ.ng móp méo nằm đó, xem ra đây chính là nơi nhóm người hôm qua chiến đấu với Zombie biến dị.

Bởi vì có không ít ô tô ngăn ở giữa đường, cũng không thể đi qua được, nhà xe đành ngừng lại.

Zombie theo đuôi phía sau đuổi đến, hai bên đường cũng đi ra vài chục con Zombie, Ôn Trác suy nghĩ, muốn Hạ Uyển xuống xe đem ô tô phía trước thu vào không gian, dọn ra con đường trống.

Ôn Dao có chút đen mặt... Bóc lột lao động trẻ em à!

Ôn Dao lấy ra mấy bình thuốc tinh thần lực rồi đi xuống xe, ném trước hai quả cầu nước áp suất vào bên trong bầy Zombie, sau đó vừa đổ nước thuốc vào trong miệng vừa chuyển chổ, còn thỉnh thoảng ném mấy quả cầu nước, vài phát lưỡi dao nước.

Bạch Tiểu Tiểu rất vui sướиɠ xông vào bầy Zombie, cơ thể nó linh hoạt, lớp vảy lại cứng rắn, Zombie không có cách nào bắt nó.

Ôn dao nghiêm trọng hoài nghi nó chỉ là đang tìm tinh hạch, chỉ gϊếŧ Zombie có tinh hạch, dặn dò nó đừng ăn hết cho giữ lại một nữa cho cô, sau đó Ôn Dao không chú ý đến nó nữa.

Hạ Uyển cũng xuống xe, luyện tập dị năng với Zombie lạc đàn, không kịp sử dụng dị năng thì bắn súng.

Rất nhanh hai người đều dọn sạch ở chính giữa đường rồi, sau khi lên xe, Hạ Uyển trở lại phòng điều khiển, Ôn Dao lập tức bắt đầu đem từng chiếc xe trong không gian ném ra ngoài cửa sổ, còn đập chết không ít Zombie.

Rất nhanh, Ôn Dao liền phát hiện có ba chiếc xe đi theo phía sau bọn họ, chiếc xe cuối cùng còn cách hai chiếc xe phía trước một khoảng cách.

Ôn Dao muốn đậu đen rau muốn, trước đó còn nói người khác ở đằng sau ăn chực, làm sao bây giờ chính mình cũng đi lên ăn chực rồi.

"Ba mẹ, nhóm người trước đó đi theo phía sau chúng ta."

Ôn Trác nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không thấy xe gì, có điều anh cũng không hoài nghi: "Không có việc gì, cứ để bọn hắn đi theo, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, phải học được cách trợ giúp người khác."

Này, ba nói là sự thật sao? Sao cứ có cảm giác là từ trái nghĩa...

Ôn Dao ném hết xe trong không gian, chợt nghe bên trái công khu chung cư truyền đến tiếng kêu cứu, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chân đạp trên một tấm ván trượt vọt ra, đằng sau còn theo hai mươi mấy con Zombie.

Kỹ thuật trượt ván của thiếu niên tinh xảo, tốc độ rất nhanh, không chỉ linh hoạt tránh thoát công kích của Zombie, còn thuần thục lướt qua các chướng ngại vật trên mặt đất, thậm chí còn có mấy lần xoay người 180 độ.

Trong tay hắn còn cầm cây côn sắt, thỉnh thoảng cho Zombie đến gần một gậy, hắn vừa trượt ván đuổi theo xe vừa vung vẫy hai tay kêu cứu mạng.

Có điều... Ôn Trác giống như không nghe thấy, trực tiếp gia tăng tốc độ đi qua.

Ôn Dao: ...

Không phải nói phải trợ giúp người khác sao? Làm mất mặt quá ba ơi!

Thiếu niên nhìn thấy xe càng chạy càng xa, dần dần ngừng ván trượt, mấy ngày nay hắn đã ngăn cản mấy chiếc xe rồi, không có một chiếc nào dừng lại, đồ ăn đã sắp hết rồi, cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ phải trượt ván đi ra ngoài?

Trước khi Zombie đuổi theo đến gần, thiếu niên nắm thật chặt ống sắt trong tay, chuẩn bị bắt đầu một trận ác chiến.

Đột nhiên, trong tầm mắt lại xuất hiện mấy chiếc xe, một chiếc việt dã dừng ở trước mặt của hắn, một cô gái tóc cột đuôi ngựa từ vị trí lái xe nhô đầu ra.

"Nhanh! Lên xe!"

Ôn Trác cũng không đi đường cao tốc, chiếu theo con đường lúc trước đi qua mà xem, trên đường cao tốc nhất định tắc nghẽn càng nghiêm trọng, cũng may ở thành phố Giang sống hơn hai mươi năm, đối với đường đi gần đây rất quen thuộc, đi thẳng vào con đường nhỏ ít ai biết.

Trên đường lẻ tẻ vài con Zombie, Ôn Trác cũng trực tiếp đυ.ng thẳng đến, Ôn Dao còn nghe thấy Hạ Uyển đau lòng nói làm dơ xe cả rồi, thế mà Ôn Trác còn an ủi chị nói đến lúc đó để Ôn Dao dùng nước xối sạch là được rồi.

Ôn Dao cảm thấy mình rất có thể không phải là con ruột đấy...

Xe đằng sau vẫn luôn bám theo bọn họ cho đến lúc rời khỏi phạm vi thành phố Giang, sau đó xe việt dã và xem bán tải nhỏ liền đi theo một con đường khác, xe cuối cùng thoáng do dự rồi vẫn đi theo phía sau nhà xe.

Đoạn đường này trừ hai chiếc xe của bọn họ ra cũng không có chiếc xe nào khác, gặp Zombie cũng không nhiều, trên đường bọn họ dừng xe ăn cơm nghỉ ngơi.

Bởi vì vật tư xem như sung túc, trước đó còn mua không ít thịt rau quả, cuối cùng giữa trưa hôm nay cũng được ăn bữa ngon lành, bởi vì sau khi Ôn Trác hôn mê cũng không có người nấu cơm, mỗi ngày đều ăn bánh mì các loại.

Sau khi nghỉ ngơi xong rồi lại tiếp tục đi, ngược lại đến chiều gặp hai chiếc xe, trong đó có một chiếc xe tải lớn, đầu xe đầy vết máu, thấp thoáng biến thành màu đen, một chiếc xe khác chỉ là xe tầm thường, có điều Ôn Dao phát hiện trong chiếc xe tầm thường này có ba người đều là dị năng giả, mà bên trong xe tải lớn có không ít súng ống.

Mấy chiếc xe đều giữ vững khoảng cách nhất định, cũng không chào hỏi lẫn nhau.

Một đường bình an vô sự, lúc trời sắp tối, bọn hắn đến một trạm dừng chân.

Trước trạm dừng chân có ngừng bảy tám chiếc xe, trên thân xe đều là vết máu loang lổ, có một mùi vị ghê gớm, trên đất trống ở trạm dừng chân có không ít thi thể Zombie, xem ra đã có người đến nơi này từ trước.

Ôn Trác dừng xe ở bên cạnh trạm xăng dầu, không để ý đến những người khác, mở cửa xuống xe bước đến xem bên trong còn dầu hay không.

Sau khi xác định còn thì trực tiếp cầm ống bơm dầu vào xe, đồng thời đưa mắt ra hiệu Ôn Dao xuống xe.

Ôn Dao đi vào tận cùng bên trong lấy dụng cụ thêm dầu, lợi dụng cây cột che chắn, lấy thùng đựng dầu từ trong không gian ra -- trước khi đi Ôn Dao theo Hạ Uyển xuống tầng hầm lấy quần áo bỏ vào không gian, cũng không thiếu vật gì, cũng không biết cần chuẩn bị cái gì.

Đổ đầy một thùng rồi bỏ vào trong không gian, nối tiếp lại nối tiếp, cho đến khi tràn đầy bốn thùng dầu.

Trở lại bên người Ôn Trác, ba chiếc xe khác đã lên. Một lần nữa đem xe dừng ở cửa ra vào trạm dừng chân, Ôn Trác dẫn theo hai người vào khu ăn uống, mà Bạch Tiểu Tiểu ở trong xong trông xe.

Trong phòng đèn sáng, chắc là máy phát điện bên trong trạm dừng chân phát điện, những vật phẩm trong gian phòng này đã sớm bị cướp sạch không còn, khung đỡ đều ngã lăn mất trật tự nằm trên đất.

Bàn ghế ở nhà hàng đều bị hủy, hiện tại chỉ còn lại một gian phòng trống, trong phòng có ba bốn mươi người, chia ra ngồi ở bốn phía, dường như chia làm năm nhóm người.

Tất cả mọi người đang đánh giá ba người mới vào, rõ ràng đây là một nhà ba người, nam ôn nhuận nho nhã, nữ tịnh lệ ưu nhã, cô bé nhỏ cũng xinh đẹp đáng yêu.

Càng quan trọng hơn là ba người này quần áo sạch sẽ, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, cảm giác giống như đang đi du lịch chứ không phải chạy nạn.

Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một nghĩ cách, mấy người này không dễ chọc!

Ôn Trác nhìn chung quanh, phát hiện vị trí sạch sẽ đều bị chiếm rồi, hắn đi thẳng đến trước mặt hai cha con, không để ý đến bọn hắn lập tức thần kinh căng thẳng, từ trong ba lô lấy ra hai bình nước cùng hai ổ bánh mì đưa cho bọn hắn, ôn hòa hỏi:

"Xin hỏi có thể đổi vị trí này cho chúng tôi không? Chúng tôi có đứa bé, bên kia mùi máu tanh có chút nặng, sợ hù đến đứa bé."

Ôn Dao: ...

Con một chút cũng không ngại! Rõ ràng chính ba là người thích sạch sẽ!

Người đàn ông lớn tuổi sợ run lên, dường như thật không ngờ sẽ có người cầm đồ ăn để đổi một vị trí, sau khi phản ứng kịp một tay đoạt lấy nước cùng bánh mì, đồng thời túm lấy con trai cũng đang sửng sốt, sau khi dọn dẹp vài thứ, vừa gật đầu vừa đi qua vị trí còn trống bên kia.

Những người khác cũng có chút bắt đầu xì xào bàn tán... dù sao hôm nay đã là ngày tận thế thứ sáu, đồ ăn khó tìm, đặc biệt là nước. Người này rõ ràng lấy ra hai bình nước chỉ vì đổi một vị trí, cái này cũng quá sủng con à nha!

Ôn Dao người vô tội phải cõng nồi, Ôn Trác vẫy vẫy tay về phía Ôn Dao, ở bên tai cô nói hai câu, Ôn Dao chỉ có thể cùng Hạ Uyển bất đắc dĩ trở về chiếc nhà xe kia, thật ra là từ trong không gian cầm ra một chiếc chăn, một tấm thảm giường cùng hai cái gối đầu.

Tất cả mọi người cứ như vậy chú ý cả nhà trải xong giường chiếu, có và ánh mắt thoáng lập loè, không biết đang đánh chủ ý gì.

Ôn Dao xếp đặt xong chổ ở, mặt khác người của ba chiếc xe kia cũng đều đi vào.

Ngoại trừ ba người nhìn thấy hôm qua, một nhóm khác có sáu người, bốn nam hai nữ, mỗi người đàn ông trong đó đều có hơi thở của bọn cướp, ánh mắt nhìn mọi người mang theo nham hiểm. Hai nữ kia dường như là mẹ con, quần áo trên người lộn xộn, làn da lộ bên ngoài và trên mặt đều đầy vết bẩn, còn mang theo tím xanh. Cô bé nhìn mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt ngốc trệ, thần sắc chết lặng, bị người phụ nữ kia dìu đi.

Một nhóm khác cũng ba người, đều khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, nhìn vẻ ngoài có lẽ trước kia đều thuộc dạng nhân tài tinh anh, có điều quần áo của bọn họ cũng có vài nếp nhăn, còn mang theo vết máu.

Nhóm người có mười phần hơi thở bọn cướp quan sát một lượt khắp gian phòng, sau đó đi đến vị trí tốt nhất của một đám người.

Nhóm kia rõ ràng là người một nhà, hai người già bốn người lớn còn có một bé trai bốn năm tuổi, một trong số đó có một người phụ nữ đang mang thai, cũng khoảng bảy tám tháng rồi.

Bọn họ không dám phản kháng, thậm chí ngay cả ánh mắt phẫn nộ cũng không dám lộ ra, xám xịt mà thay đổi chỗ khác.

Chung quanh những người khác xem như không nhìn thấy, cúi đầu làm việc của chính mình.

Nhưng có một nam tinh anh dường như muốn nói cái gì, nhưng bị hai người đồng bạn ngăn cản, lôi kéo hắn ngồi xuống bên kia.

Đám người kia tùy tiện ngồi xuống trên mặt đất, có hai người trực tiếp chia nhau hai mẹ con kéo vào trong ngực của mình, tay vươn vào trong quần áo không ngừng dùng sức vuốt ve, còn kể hôm nay thu hoạch thế nào, đánh bao nhiêu Zombie, trào phúng đối phương.

Trên mặt người phụ nữ lớn tuổi chồng chất nụ cười, cực lực nghênh hợp với người đàn ông sau lưng, còn không ngừng vứt mị nhãn với người đàn ông khác, câu được người đàn ông đó không nhịn được vươn tay đặt lên trên đùi bà ta, đồng thời hung hăng ngăn chặn miệng của người phụ nữ.

Mà sắc măt cô gái chết lặng, mặc kệ người đàn ông tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ (xx), cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Người đàn ông có chút gầy gò sờ soạng cả buổi cũng không thấy cô gái lên tiếng, lập tức không có chút hào hứng nào, tay hắn đẩy ngã cô gái xuống mặt đất, mắng:

"Tiểu tiện nhân, ông đây tạo điều kiện cho mày ăn uống, kêu một tiếng động một phát cũng không làm, mày là người chết à, phá hoại hào hứng của ông."

Thấy cô gái té ngã trên mặt đất cũng không nhúc nhích, hắn nhịn không được đạp chân đến.

Ánh mắt người phụ nữ nhìn thoáng qua bên này thấy động tĩnh như vây, vội đẩy người đàn ông trên người ra, bổ nhào đến trên người cô gái, khóc lóc cầu xin bọn hắn:

"Đừng đánh đừng đánh, tôi sẽ chỉ dạy con bé, con bé thật ngoan mà, thật sự, tôi sẽ dạy mà."

Người đàn ông mặt mũi tràn đầy dữ tợn vừa mới sờ chân vừa híp mắt vừa nhìn người phụ nữ vì cử động mạnh mà lộ da thịt trên đùi nhiều hơn, vừa khuyên nhủ:

"Tao nói Sấu Tử này, đừng làm hỏng đấy, đây cũng không phải một mình mày dùng, hơn nữa, như vậy cũng có một phen tư vị khác nha ~ "

Sấu Tử hừ một tiếng, kéo người phụ nữ kia ra ném vào trong ngực người đàn ông mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia, trực tiếp bắt đầu xé quần áo cô gái.

Chương 26: Đừng dạy hư trẻ con