Lật Thế khóc cực kì đáng thương, nước mắt nước mũi hòa làm một, không ngừng cầu xin hắn tha cho cô, sau lưng cô, Laden cảnh giác dựng lỗ tai lên, nghiêm túc thu lưỡi của mình lại.
“Bạch Giang Xuyên, hu hu Bạch Giang Xuyên, tôi không muốn bị anh thao, tha cho tôi, tôi thật sự không muốn mà!”
“Vậy thì em muốn cho ai thao?” Hắn chậm rãi từ từ cởi bỏ thắt lưng, “Ngoài tôi ra thì còn ai có thể động thân trên người em?”
Lật Thế cúi đầu dùng sức nuốt nước mắt, hốt hoảng khịt mũi.
“Liếʍ cho ta.”
Cô không nghe lệnh, nhanh chóng kéo cửa xe chạy xuống, suýt chút nữa bị trượt chân ngã vào cửa xe, Bạch Giang Xuyên thế nhưng không kéo cô lại, thét lên.
“Laden!” Ngữ khí của hắn không che giấu được sự tức giận.
“Gâu”
Con chó săn nhanh nhẹn hạ thấp người, lao về phía trước, tốc độ hoàn toàn không phải đối thủ của nó, Lật Thế cho rằng nếu có bị đuổi kịp cũng bất quá chị bị nó quật ngã, nhưng không nghĩ tới nó lại mở miệng chó săn, lộ ra hàm răng nanh nhọn như hung thần, cắn mạnh vào bắp chân phải của cô.
Người ngã trên mặt đất, tiếng kêu đau tê tâm liệt phế tức khắc khiến những người qua đường cũng run lên, chỉ thấy con chó săn đang dùng sức cắn xé cẳng chân cô gái nhỏ, máu chảy thành sông ướt đẫm toàn bộ mặt đấy, vũng máu càng ngày càng nhiều, rất nhiều người thét chói tai chạy trốn.
“Cứu mạng. . . A Cứu mạng! Hu hu, cứu tôi huhu!”
Lật Thế khóc đến đau cả họng, bắp chân đau đến mức không dám cử động, đây là lần cô sợ chó kinh khủng nhất từ trước tới nay, phía trước vài mét là đồn cảnh sát, bên trong đã có cảnh sát đã nhìn thấy một màn này, chuẩn bị vội vàng chạy tới, lại không biết vì sao, lại dừng lại một giây rồi xoay người trở về.
“không, Không, Cứu tôi, Làm ơn cứu tôi! Tôi đau quá, huhu đau quá!”
“Hiện tại mới biết đau sao?”
Một nụ cười quỷ dị lướt qua trên đầu cô, trên người hắn amwjc bộ đồ thể thao màu trắng sạch sẽ, Bạch Giang Xuyên liếc nhìn con chó vẫn đang cắn cô, liền gọi.
“Laden.”
“Gâu” Nó thực sự thu hồi hàm răng ranh kia, liếʍ sạch sẽ máu dính trên chóp mũi, chỉ còn lại vũng máu trên vết thương của cô, da thịt bong tróc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cả gân bên trong.
“Chỉ kém một chút, cái chân này của em liền có thể phế đi.” Bạch Giang Xuyên không nhẹ không nặng đạp vào bụng chân của cô, “Nhớ rõ lần trước ta đã hỏi qua em, còn dám chạy sao? Kết quả lúc này mới qua mấy ngày, lại dám làm ra hành động như thế lần thứ hai, lần này em chạy trốn, có phải đều muốn phế bỏ cả hai cái đùi hay không?
Câu nói của bâng quơ nhẹ nhàng của hắn lại làm Lật Thế tràn ngập sợ hãi, khóc lóc bò lên trên tiến lên ôm lấy chân hắn kêu cứu.
“Tôi thật sự. . . Thật sự không dám, xin anh thương xót, hức bỏ qua cho tôi, đau quá hu hu, Bạch Giang Xuyên cứu mạng, quá đau huhu!”
“Đau? Không bằng để em đau đến chết thì thế nào?”
Lật Thế cứng đờ ngơ người ra, bắp chân truyền đến cảm giác đau nhói nóng rát, nước miếng của con chó vẫn còn lưu lại trên miệng vết thương, cô thậm chỉ còn cảm thấy một giây sau nó có thể sẽ lại cắn xé rách cả người cô, cắn cô thành từng mảnh.