Lật Thế ủy khuất lau nước mắt, đôi mắt đen láy trần ngập trách móc, bất bình, cô chạy đến đồn cảnh sát gần nhất, cô hiện mặc một cái áo sơ mi màu đen cùng quần đùi rộng của hắn, không có mặc nội y, che lại ngực không có áo sơ mi rơi xuống, như vừa đi ăn trộm quần áo của người nào đó, khóc sướt mướt đi vào báo án.
Một chân còn chưa bước vào cửa cục cảnh sát, cổ áo đột nhiên bị túm chặt kéo lại phía sau, Lật Thế hít thở không thông mở to hai mắt.
Ngay sau đó trời đất quay cuồng, cổ cô đã bị bóp chặt, con ngươi đen của nam nhân hiện lên trong mắt cô, Lật Thế không thể động đậy, hoảng sợ nhìn hắn, nước mắt nháy mắt tràn ra, cổ bị bóp càng ngày càng chặt hơn, đè ép trên tường khiến cô không thể giãy giụa.
“Còn dám báo cảnh sát, muốn chết có phải hay không?”
Đôi môi đỏ thắm phun ra hơi thở âm lãnh, đầu gối nam nhân dùng sức đỉnh lên phía dưới của cô, môi âʍ ɦộ mềm mại không có qυầи ɭóŧ bảo vệ, hắn có thể cảm nhận được độ ấm xuyên qua cái quần mỏng, buộc cô kiễng cao mũi chân, ậm ừ đứng thẳng.
Rõ ràng đứng bên cạnh cục cảnh sát, nhưng cô lại không thể kêu cứu, đối mặt với khí thế cường hãn của người đàn ông, cô không có đường để phản bác.
Bạch Giang Xuyên cúi đầu chậm rãi đến gần cô, Lật Thế sợ hãi nhắm mắt lại, ngay sau đó cảm nhận được đau đớn truyền tới từ môi dưới bị hắn tàn nhẫn cắn, hắn giống như một con chó, chắn xe môi cô.
“Tiểu Lật Thế, trở về thao chết em! Chờ ăn đòn đi!”
“Hu hu. . .”
“Lại khóc!” Hắn hung hăng quát một tiếng, nháy mắt khiến cô nghẹn lại.
Bạch Giang Xuyên bóp chặt gáy cô, lôi kéo lên chiếc xe Lexus, Laden ngoan ngoãn ngồi phía sau sủa lên một tiếng, Lật Thế sợ hãi tới mức cả người chấn động, mở miệng xin tha.
“Bạch Giang Xuyên cầu xin anh tha cho tôi, hu hu, tôi không báo án nữa! Cầu xin anh thả tôi đi được không, tôi không muốn cùng anh trở về, hu hu dì tôi còn đang ở nhà chờ, ta không muốn trở về cùng anh!”
“Câm miệng cho lão tử!” Bạch Giang Xuyên giận dữ nói, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi cô, “Còn dám la hét, ta sẽ khiến Laden căn em, lại khóc nữa, trở về liên đem em cùng nó nhốt ở cùng nhua.”
Thành công uy hϊếp được Lật Thế, cô không dám khóc, cũng không dám kêu, hơi thở kiều suyễn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở trong họng.
“Bạch, Bạch Giang Xuyên. . . Đừng đối xử với tôi như vậy, tôi rất sợ chó, làm ơn đừng đem nó ra uy hϊếp tôi, anh rốt cuộc muốn tôi làm gì, tôi không muốn cùng anh trở về, anh thả tôi đi đi.”
Lật Thế vẫn còn đang cò kè mặc cả với hắn.
Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn giữ sau cổ cô, không kiên nhẫn, dùng sức ấn cô ngã xuống trước người mình, cưỡng ép cô quỳ xuống, mở vách ngăn, hướng tài xế quát lớn.
“Cút xuống!”
Người phía trước nhanh chóng đi xuống xe.
Trên mặt hắn nở ra nụ cười xấu xa, “Xem ra là không chờ được đến lúc trở về, dù sao ta cũng chưa có cùng em thử qua ở trong xe, biểu hiện cho tốt, bằng không em có thể trở thành đồ ăn trên mâm của Laden.