Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cún

Chương 5.2: Cầu hắn chữa chân cho cô

Bạch Giang Xuyên cúi đầu khinh bỉ nhìn cô, mái tóc dài che đậy tầm mắt của hắn, hắn bực bội hất đi, khom lưng, bắt lấy cổ áo cô, mạnh mẽ kéo cô trở lại trong xe.

Lật Thế lớn lên thân hình nhỏ nhắn, dáng người gầy yếu, chính là mười người như cô cũng không phải đối thủ của hắn, hắn có một đôi mắt thuần tịnh độc nhất vô nhị trong sáng như nước, nhìn bất luận kẻ nào, phảng phất như người đó sắp gặp tai ương.

Giờ phút này, Lật Thế đang nhìn người cảnh sát đang ở bên trong cục cảnh sát kia, trơ mắt nhìn cô bị hắn cưỡng bức bắt đi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực cùng tội lỗi trong ánh mắt của anh ta.

Máu chảy lênh láng, cô vừa khóc vừa lê mông trên mặt đất, bị hắn túm cổ nhét vào trong xe, đóng sầm cửa xe.

Người đàn ông thật sự tức giận, thậm chí còn giơ tay tát cô một cái, cô không dám khóc, đôi mắt cũng không dám chớp, thậm chí không dám phát ra một âm thanh nào.

“Ở trước mặt ta chơi trò giả chết?”

Lật Thế không có phản ứng, ngây ngốc, sững sờ, thực mau, trên gương mặt mềm mại của cô xuất hiện một dấu tay đỏ chói.

“Đau không?” Hắn hỏi.

Bạch Giang Xuyên túm tóc cô lại, tức giận, “Lão tử hỏi cô, trả lời?”

“”Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi.” Lật Thế giơ tay lau nước mắt cũng không ngăn được dòng nước mắt cứ trào ra, “Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tôi chỉ là quá sợ hãi, mới, mới chạy trốn, anh đừng đánh tôi, huhu, tôi thực xin lỗi!”

“Xem ra em vẫn là chưa học được cách ngoan ngoãn.”Khóe miệng hắn nhếch lên, cau mày, nhéo cằm cô.

“Hẳn là một tuần qua ta đối với em quá dịu dàng khiến em nghĩ rằng ta là người tốt. Hiện tại phải thiết lập lại quy củ, từ hôm nay trở đi, nhìn thấy ta liền quỳ, dập đầu, cung kính, một cái cũng không được thiếu.”

“Tiểu Lật Thế, được ta coi trọng là may mắn của em.” Bạch Giang Xuyên cười nói với cô, tựa như một con quỷ mới từ địa ngục bò ra, “Nếu không hiện tại em đã sớm bị chó hoang ăn thịt rồi!”

Nước mắt kìm nén như trân châu lại chảy ra, “Tôi không hiểu. . . Vì sao anh phải đối xử với tôi như vậy, đừng như vậy được không, tôi thực sự rất đau, vì cái gì mà tôi phải đối với anh dập đầu, hức, tôi thực sự cái gì cũng chưa có làm sao.”

“Ta hiện tại không có tâm tình nói chuyện với em! Từ bây giờ, một câu phản bác từ cái miệng này phát ra, ta liền không trị chân cho em. Tin rằng ngày mai tự nhiên sẽ tự phế.”

Lật Thế không ngừng khịt mũi, cố gắng ngăn chặn sự ủy khuất trong lòng, cố nén tiếng khóc qua kẽ răng mình, hức hức.

Khuôn mặt biến sắc như màu gan lợn, cô từ từ cúi đầu xuống,mặt áp xuống đất, mái tóc ngắn cũng theo đó mà thả nhẹ rơi xuống đất, thành khẩn dập đầu, cầu xin hắn chữa chân cho cô.

Đây là điều nhục nhã nhất từ trước đến nay cô từng làm, cũng là lựa chọn duy nhất của cô lúc này.