Tù Lệ

Chương 40: Ngồi lên. (H)

Editor: Dâu

Ninh Hách Thịnh trở lại đã là đêm rồi.

Ninh Lệ kiềm chế cảm xúc dao động của mình, trong đầu toàn là ảnh trên điện thoại của chị gái đó, trong lòng cô đang khao khát muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhưng không thể để anh biết.

“Chủ nhân.”

Anh vén chăn lên, lòng bàn tay ấn xuống phần bụng căng phồng của cô.

“A!”

Lỗ nhỏ bị trứng rung chặn lại, nướ© ŧıểυ quy cuồng trong bụng cô đau đến mức không kìm được kêu lên, nắm lấy cánh tay anh, cũng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

“Chủ nhân căng quá… em không muốn.”

Ninh Hách Thịnh giơ tay lên cười.

"Coi như không có thả, kẹp chặt lắm, tôi còn đang nghĩ cách trừng phạt em, rất nghe lời. "

Nghe trừng phạt, cô kẹp chặt hai chân lại, lắc đầu.

"Ninh Ninh rất nghe lời, đừng phạt Ninh Ninh."

"Biểu hiện của em hôm nay rất tốt, tối tôi sẽ thưởng làm em."

Câu nói này khiến mặt cô tái mét.

“Nhưng mà, Ninh Ninh đau quá…”

Anh ôm cô vào lòng.

“Không sao, anh đi vào không được nhúc nhích, để cho Điểm Sao của anh mở nụ, lần sau tỉnh lại phải đâm vào. ”

Anh bế cô đi vào phòng tắm, ấn nướ© ŧıểυ trong bụng.

Bên cạnh đã chuẩn bị sẵn vài túi nước muối rồi đổ vào bụng cho đến khi cô khó chịu không nói được lời nào thì dừng lại.

Cái bụng căng phồng giống như đang mang thai, bàn tay yêu thích không buông vuốt ve bụng.

Ninh Lệ không dám động đậy, run rẩy cả người, vì sợ nếu anh ấn một tay xuống, cô sẽ chết vì đau!

May là anh không có làm hành động này, sau khi hút sạch nước muối bên trong, bụng cô cuối cùng cũng thoải mái.

Ninh Hách Thịnh ngồi ở trên giường, người bên cạnh quỳ xuống, cởϊ qυầи anh ra, cầm côn ŧᏂịŧ thô to trong tay, di chuyển lên xuống cho đến khi anh nhấc tay nâng lên nói với cô.

"Tìm cách cắm vào."

Ninh Lệ rùng mình toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, cô không dám cầu xin.

Chậm rãi đi đến bên cạnh anh, ánh mắt vẫn còn đang cầu xin anh, người đàn ông đưa tay lên xoa đầu cô.

"Ngoan, tôi sẽ không nhúc nhích, cứ cắm vào rồi tự mình ngồi lên."

" ô... "

Cô muốn muốn khóc nhưng không dám kêu, cô dang chân ngồi lên đùi anh, bàn tay nhỏ bé chống đỡ côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân guốc.

Bị bàn tay của cô chạm vào, Ninh Hách Thịnh không nhịn được, ấn eo cô, cầm côn ŧᏂịŧ ép vào hoa huyệt, hai chân run lên sợ hãi muốn đứng lên.

“Ngoan, vào rồi sẽ không có việc gì.”

Anh đè chặt eo cô, tàn nhẫn ấn xuống.

“A!”

Ninh Lệ đau đớn ngẩng đầu, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, qυყ đầυ to lớn không được bôi trơn, vẫn bị anh cắm vào.

Vào được một nửa, không chịu được, cô vừa khóc vừa van xin anh dừng lại.

“Đau quá, đau quá.”

Anh vỗ vỗ bờ vai cô an ủi.

"Được rồi, tôi sẽ không đi vào. Nếu phía dưới của em không kẹp tôi, tôi đã không đâm vào."

Tiểu huyệt siết chặt, hút lấy côn ŧᏂịŧ anh, ngay cả khi cô không cử động, cơ thể anh cũng đã muốn muốn nổ tung rồi, rất muốn chọc vào rồi rút ra.

Trực tiếp cắm vào khả năng bên dưới sẽ bị xé rách.

Nghĩ xong lại không làm, nếu không sẽ lại phát sốt, sốt cao liên tục, lần trước làm anh sợ chết khϊếp.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được ôm chặt cô vào lòng, giọng điệu của anh vô thức sợ hãi.

"Nín đi, tôi không nhúc nhích, tôi sẽ không làm em, cứ như vậy cắm thôi."

" Ninh Ninh sẽ không nhúc nhích… chủ nhân không cần làm em, sẽ đau, rất đau. ”

Giọng nói mềm mại quanh quẩn bên tai, sau đó mới nhớ tới cô chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, không thể chứa côn ŧᏂịŧ lớn như vậy, cho nên anh chậm lại.

Nhưng đôi khi anh mất kiểm soát, khi nào cô mới cam tâm tình nguyện để anh thao.

Trùm chăn lên, anh ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, nơi hai người giao hợp vẫn không tách ra, có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của anh đang chuyển động. Ninh Lệ đau không dám động, sợ anh không kiềm chế được mà đâm chết cô.

Cả đêm cô không ngủ ngon, bị cơn đau ở hạ bộ hành hạ.

Đợi đến sáng thức dậy thì anh mới lôi ra và yêu cầu cô dùng miệng mυ'ŧ cho anh.

Anh lại ra ngoài vào buổi sáng, mặc lại quần áo của đêm qua, cô ngửi thấy mùi khác thường trên đó.

Đó là một mùi máu tanh, giống như mùi bị roi quất đánh và chảy máu mà cô đã từng nếm trải.

Cô rất tò mò.

“Chủ nhân, tại sao trên quần áo lại có mùi máu?”

Anh liếc cô một cái, đút hai tay vào trong chăn xuống dưới, hung hăng bóp chặt âʍ ɦộ trong ánh mắt sợ hãi của cô.

“Suỵt, ngậm miệng lại nếu không muốn bị tôi làm, đừng hỏi cái không nên.”

Ninh Lệ sợ hãi gật đầu.

"Ngoan, hôm nay hãy ở lại đây, đợi tôi trở về."

"Chủ nhân… tạm biệt chủ nhân."

+++

Vẫn đến biệt thự cũ, người phụ nữ vẫn nằm trên sàn giống như trước khi anh rời đi vào đêm qua, co giật, hơi thở thoi thóp không thể đứng dậy vì đau đớn.

Trên mặt đất bên cạnh là những chiếc bình bị vỡ và dây thừng bị cắt, cơ thể đầy vết xước, da thịt hở ra, ngay cả bộ sườn xám đẹp đẽ ban đầu cũng không thể nhìn thấy.

Ánh sáng và bóng tối từ phía sau chiếu vào, thân ảnh cao lớn của người đàn ông đứng ở cửa chặn hết ánh sáng, sắc mặt u ám, ngón tay cái lau khóe miệng, gợi lên một nụ cười tàn ác.