Editor: Dâu
Chị gái đó lại đến, lần này chị ấy mang theo rất nhiều sách, tạp chí, tranh ảnh về các khu du lịch phong cảnh, cô chăm chú nhìn không chớp mắt.
"Chị ơi, chị ơi! Những bức ảnh này có thật không? Chúng có thực sự tồn tại không?"
"Tất nhiên là thật rồi. Hãy nhìn ngày giờ và địa điểm chụp ở góc dưới bên phải."
“Có muốn đến thăm nơi đây không?”
“Có!”
Không chút do dự mà đáp lời, cô rất mong chờ nơi này, rất đẹp, phong cảnh trước đây chưa từng thấy, quá đẹp!
“Vậy em muốn ở lại với Ninh Hách Thịnh, hay là muốn cùng chị gái đi xem phong cảnh?”
Hỏi xong câu này, cô bé do dự, chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi:
"Vậy thì em không thể cùng chủ nhân xem cảnh sắc này sao? Đi cùng chị gái cũng được, nhưng tại sao phải tách khỏi chủ nhân? ”
Thấy nguyện vọng ngây thơ của cô bé, Đào Sương Ngọc không đành lòng phá hư, bắt lấy tay Ninh Lệ hỏi.
"Nếu phải lựa chọn, em sẽ chọn ai? Anh ta không thể dẫn em đi xem cảnh đẹp như vậy, thậm chí còn nhốt em dưới tầng hầm cả đời, nhưng chị thì có thể, chị có thể đưa em đi xem tất cả. "
"Tầng hầm? Đó là đâu?"
Ninh Lệ nghiêng đầu, khó hiểu và không biết chị gái đang nói gì.
"Chị… chị không biết phải nói với em như thế nào, trả lời chị trước, em đi theo chị được không?"
Ninh Lệ chu môi, đối mặt với câu hỏi này, cô vẫn không thể giải thích rõ ràng, bởi vì cô muốn tất cả, nhưng không hiểu, tại sao phải lựa chọn?
“Em sẽ thuyết phục cậu chủ đưa em đến đó.”
"Không, không được!" Đào Sương Ngọc đột nhiên căng thẳng.
"Chuyện này em không được nói cho anh ta biết, nếu không anh ta sẽ phát hiện chị ở chỗ này, mỗi lần đến đều là trộm vào tìm em chơi, biết không?"
"Em hiểu rồi, chị, đừng lo lắng, em sẽ không nói cho chủ nhân!"
Ninh Hách Thịnh đã trở lại vào buổi chiều, điện thoại Đào Sương Ngọc là kết nối với cổng bệnh viện, nhìn thấy anh ta sắp khi về, vội vã rời đi.
+++
Anh vắt chiếc áo khoác lên cánh tay, Ninh Lệ tò mò nhích gần về phía trước ngửi, nó vẫn có mùi máu, dường như mùi còn nồng hơn trước.
Anh vào phòng tắm tắm rửa, cô hiếu kì nhìn chiếc áo gió, trên đó có một vệt máu đậm, thấm vào tấm vải đen, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là máu.
Cái này là của ai?
Sau khi bước ra, anh chỉ mặc chiếc quần dài để trần phía trên, vứt chiếc khăn tắm dùng để lau đầu sang một bên, bế cô xuống giường, bàn tay lạnh lẽo di chuyển dưới thân cô, ngón tay lần mò vào hoa huyệt.
Hơi lạnh trên người khơi dậy trên cánh tay một tầng phản ứng, cô run rẩy mềm mại kêu lên.
"Lạnh quá, lạnh quá, ngón tay chủ nhân cũng lạnh."
Anh khịt mũi chán nản từ trong cổ họng.
"Chuyện tiếp theo cũng gần xong rồi, em sẽ sớm xuất viện. Ở nhà có rất nhiều đồ chơi nhỏ cho em. Lúc quay trở về biểu diễn cho tôi xem. ”
Ninh Lệ nhớ tới lời chị gái nói, cô có thể tự mình đi xem phong cảnh.
Suy nghĩ của cô bắt đầu dao động.
Cô muốn ngắm cảnh hơn là bị làʍ t̠ìиɦ.
"Chủ nhân, có thể đừng làʍ t̠ìиɦ, Ninh Ninh chỉ muốn được ở bên anh, không muốn làʍ t̠ìиɦ."
"Cùng tôi ở bên nhau không phải để tôi làm sao? Trừ bỏ cái này em còn có tác dụng gì"
Anh hạ thấp giọng nhìn cô mỉm cười.
“Em vẫn là sủng vật của anh, dùng để phóng thích du͙© vọиɠ, ngoan.”
Đáng tiếc, cô không thể hiểu anh nói gì, chỉ có thể chớp mắt lờ đờ, suy nghĩ lung tung không biết nó có ý gì. Mỗi khi cô được cho là sủng vật, sủng vật chính là rất ngoan, cô sẽ được khen ngợi.
Cô gật mạnh đầu.
"Dạ! Em là sủng vật của chủ nhân."
Ninh Hách Thịnh vui vẻ vì cách dạy dỗ của mình.
Nhưng không nghĩ tới, trong lúc vắng mặt, cô thường xuyên gặp gỡ người khác, nói những điều mà anh không thể nghe thấy, suy nghĩ của cô đã bị thay đổi một cách lặng lẽ.
Trong khu vực ngoài tầm kiểm soát của anh, một thứ gì đó đang lặng lẽ rời khỏi lòng bàn tay anh, anh vẫn chưa nhận ra điều đó.
Mỗi ngày, Đào Sương Ngọc sẽ đến khi anh ta ra ngoài, chỉ trong một tuần, cô ta đã tạo được sự thân thiết cô gái nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với người khác này.
Khi cô ta hỏi lại rằng lần này cô có muốn đi cùng mình không, cô đã do dự một lúc, cuối cùng còn gật đầu.
Hao tâm tư một tuần không uổng phí, Đào Sương Ngọc đã vui đến nhường nào!
“Em thật sự đi cùng chị sao?”
Ninh Lệ nhìn chị gái vui vẻ không khỏi nở nụ cười.
“Em có thể đi cùng chị, chị dẫn em đi xem phong cảnh được không, sau đó dẫn em về với chủ nhân được không? Hả? "
Đào Sương Ngọc nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu.
" Có thể."
" Cứ tính như vậy, đợi chị hai ngày nữa, sau đó sẽ dẫn em đi ngắm phong cảnh, được chứ? "
" Dạ! "
Ninh Lệ nắm tay Đào Sương Ngọc.
" Vậy em có thể nhờ chị giúp em một việc nữa được không? "
"Em nói đi! "
"Em muốn gặp bố mẹ, được không? Chủ nhân nói là em không có bố mẹ mà không biết đúng không, chị ơi giúp em với."
Ninh Lệ nghĩ Đào Sương Ngọc là người toàn năng, có thể trò chuyện với cô và cho cô xem nhiều thứ đẹp đẽ, tồn tại như một vị thần trong trái tim cô.
Đào Sương Ngọc không thể nào nhẫn tâm phá tan tưởng tượng của cô.
“Ừm, chỉ cần em đi chơi với chị gái, chị sẽ giúp em tìm bố và mẹ.”
“Cảm ơn chị gái!