Editor: Dâu
Đào Sương Ngọc xem tin tức, tay run lên kinh khủng, cô ta biết ai là người gây ra tai nạn, cô loanh quanh ở khu vực ấy, tận mắt nghe nội dung cuộc gọi của anh ta, cô là người rõ ràng nhất.
Nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện xe tải đâm vào xe bác sĩ, chuyện kinh khủng như vậy, cô sẽ trở thành người đầu tiên biết được sự thật.
Đào Sương Ngọc nắm chặt tóc đau đớn, muốn báo tin cho bác sĩ kia nhưng không có bằng chứng, nhiều ngày như vậy, cô chỉ nghĩ cách giải cứu cô bé, thay vì cố gắng tìm hiểu thì lại xảy ra chuyện như thế này.
Nếu để cho anh ta biết cô đã biết mọi chuyện, anh ta cũng sẽ dùng phương thức cực đoan như vậy để gϊếŧ cô!
+++
“Liếʍ sạch sẽ đi.”
“Ừm.”
Ninh Lệ kiên trì liếʍ sạch phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ dư thừa trên qυყ đầυ của anh.
Suy xét đến việc miệng cô vẫn còn bị thương, nhịn xuống cái ý nghĩ trong đầu, vỗ nhẹ vào mông cô.
"Nằm xuống, tách hai chân ra."
Ninh Lệ làm theo, anh tách hai chân cô ra, áp qυყ đầυ vào huyệt khẩu, xâm nhập vào một chút.
Ninh Lệ không khỏi kẹp chặt tiểu huyệt, cảm giác một dòng nướ© ŧıểυ bắn vào trong âʍ đa͙σ, ngứa ngáy rất khó chịu, bụng càng ngày càng sưng lên, cô chịu không nổi, hai chân đá loạn xạ.
"ô...ô, căng, căng quá..."
Tay anh chạm vào vùng bụng hơi căng phồng của cô, vỗ nhẹ vào bụng cô hai cái, sau đó nhét cái máy trứng rung vào tiểu huyệt.
"Xong rồi. Khi trở lại tôi sẽ kiểm tra. Nếu em dám làm rò rỉ một giọt, tôi sẽ trừng phạt."
Sắc mạt anh ôn hòa nhưng lại nói ra lời nói tàn nhẫn, Ninh Lệ nắm góc áo của anh, hai chân vẫn kẹp chặt.
"Ô, Ninh Ninh, nó sẽ giữ chặt. Chủ nhân đừng trừng phạt."
"Phải không? Xem biểu hiện của em."
Anh mặc quần vào.
"Tôi sẽ quay lại sớm. Nếu có ai vào, không được phép nói chuyện với họ."
"Dạ."
Cô nhận được nụ hôn tạm biệt, anh cắn một cái lên má cô.
Ninh Lệ nắm chặt chăn nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, chỉ cần cô động đậy một chút là nướ© ŧıểυ trong bụng cô trào ra, nhưng bên trong rất khó chịu.
Cô ngủ quên lúc nào không biết, trong căn phòng tối, rèm đóng, đèn tắt, say sưa trong giấc mộng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cô bị đánh thức bởi tiếng mở cửa.
Nghĩ là chủ nhân trở về, cô không dám ngủ thêm, vội vàng mở mắt ra, nhưng là nhìn thấy một người phụ nữ.
Cô ấy quá quen thuộc.
Đào Sương Ngọc lén lút khóa cửa lại, cuối cùng đợi đến khi Ninh Hách Thịnh đi ra ngoài mới dám vào, nhìn cô gái trên giường vẫn còn rụt rè như vậy.
"Em không nhớ chị sao? Là chị! Người đã hứa sẽ cứu em trước đây!"
Ninh Lệ nhớ lại. Quên lời cảnh báo của Ninh Hách Thịnh.
"Chị, chị ..."
Cô nói không rõ ràng, nhìn cô đang chạy về phía mình, trong tiềm thức vẫn cố thu mình vào trong chăn.
Phản ứng không quen và kinh hãi của cô khiến cho Đào Sương Ngọc vội vàng dừng lại, vươn lòng bàn tay ra, để cô nhìn rõ hai tay, đặt ở nơi an toàn, để an ủi.
"Đừng sợ, chị biết em rất sợ người lạ. Em bị nhốt ở nơi đó lâu như vậy chưa từng gặp qua người khác đúng không? Nhưng chị tới đây cứu em, sẽ không làm tổn thương em, tin tưởng chị. "
Không phải cô không tin, chỉ là không có biện pháp cùng Đào Sương Ngọc tiếp xúc.
"Chị, chị ơi, bây giờ chị đến cứu em sao?"
"Không."
Đào Sương Ngọc không biết phải giải thích với cô bé như thế nào.
"Em hứa với chị, đừng nói cho ai biết, cũng đừng nói cho Ninh Hách Thịnh biết chị tới đây, được không? ”
"Tại sao? "
Cô rất tò mò, có điều gì mà chủ nhân không thể biết.
"Em hứa với chị nhé? Em hứa với chị trước, đừng nói với anh ta về chuyện này, dù sao chị gái sẽ không hại em!"
Cô không thể đánh giá chất lượng của thế giới bên ngoài, cô còn không phân biệt được ai tốt ai xấu. Chỉ có những phù thủy già xấu xí xuất hiện trong cuốn sách ảnh mới là người xấu thực sự.
"Dạ."
Đào Sương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
"Bây giờ chị chưa thể cứu em ra. Ninh Hách Thịnh sẽ sớm tìm chị, nhưng chị có thể tìm được thời cơ để giải cứu em. Nói cho chị biết, em có muốn rời khỏi đây không? Chị sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp. Có pahir em trước nay chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài? Chị có thể đưa em đến đó."
Đôi mắt Ninh Lệ xoay chuyển: "Nhưng, sẽ phải ròi khỏi chủ nhân?"
Trái tim Đào Sương Ngọc giật giật.
"Em nói chủ nhân, là Ninh Hách Thịnh?"
"ừm, anh ấy là chủ nhân của em, là người đã nuôi dưỡng em lớn lên."
Khi nói điều này, một nụ cười tự hào nở trên khuôn mặt của cô bé.
"Cho nên chị gái muốn dẫn em đi xem thế giới bên ngoài, em không muốn đi. Em không muốn rời khỏi chủ nhân. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."
Đào Sương Ngọc há to mồm, muốn nói với cô bé, nhưng không biết phải nói thế nào, nên nói như thế nào cho đứa trẻ chưa từng tiếp thu giáo dục của xã hội, muốn nói cho cô bé biết Ninh Hách Thịnh là người xấu, thế giới này rất tốt đẹp.
Cô thật sự bất lực.
Nhưng cô nhớ lại rằng trẻ con rất nhạy cảm với màu sắc và hình ảnh, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm những bức ảnh chụp thiên nhiên quen thuộc của cô và cho cô bé xem một số điểm du lịch để dụ dỗ.
"Nhìn xem, đây là thế giới bên ngoài, thật đẹp phải không? Em có muốn nhìn thế giới bên ngoài không? Chẳng lẽ em muốn ở bên Ninh Hách Thịnh cả đời? Nếu vậy cả đời em sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy trong cuộc sống? "
Nhưng trùng hợp, trong những bức ảnh đó, Ninh Lệ nhìn thấy ngọn núi mà cô nhìn thấy trên tạp chí, đó là hình ảnh mà trong tâm trí cô không thể nào quên, đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng lên, như được ban cho một ánh sao lấp lánh.