Editor: Dâu
Người ngoài cửa cảnh giác nhìn vào bên trong, tay cầm điện thoại đang run rẩy đi về phía cuối hành lang, trên màn hình có tiếng chuông báo động vừa dừng lại, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, cậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Đó là người đàn ông nguy hiểm ban nãy.
Ngoài hành lang râm mát, mưa gió từ cửa sổ thổi vào, giọt nước đập vào mu bàn tay trần khiến khắp người nổi da gà, càng nhìn người đàn ông đó càng lạnh cả người.
"Đưa cho tôi điện thoại của cậu."
Trịnh Trừng giấu điện thoại sau lưng cười với anh.
"Ninh tổng có chuyện gì vậy? Ở quầy lễ tân của bệnh viện có điện thoại công cộng. Nếu cần anh có thể đến đó."
"Tôi yêu cầu cậu đưa điện thoại cho tôi. Nghe không hiểu sao?"
Giọng nói nặng hơn, người đàn ông nhấc chân đi về phía cậu, tiếng giày da chạm đất chói tai, ngón tay nhanh chóng ấn vào dấu x phía góc phải màn hình, bản ghi trước đó đã bị xóa sạch.
Khi đi tới trước mặt cậu, anh đã lấy điện thoại từ phía sau ra, cậu nhanh chóng ấn giao diện màn hình chính rồi đưa cho anh.
Vẻ mặt Ninh Hách Thịnh bình tĩnh, cầm lấy điện thoại, khuôn mặt trầm xuống.
"Tôi biết hiện tại cậu đang nghĩ cái gì, muốn gọi cảnh sát. Chỉ tiếc cậu sẽ không đạt được như ý muốn."
Anh mở điện thoại cậu ra, tìm kiếm trong danh bạ.
Chỉ trong vòng một phút, anh đã đưa màn hình điện thoại lên trước mắt, trên đó là hai dãy số điện thoại quen thuộc.
Chỉ nghe giọng điệu lạnh lẽo của người đàn ông.
"Tôi đã nhớ số điện thoại người nhà cậu rồi. Nếu dám gọi cảnh sát, tôi sẽ là người đầu tiên gây bất lợi cho họ. Nếu không sợ, cứ thử xem cảnh sát bắt được tôi trước hay cậu nằm trong quan tài trước. "
Trịnh Trừng tay run lên, hoảng sợ, giả bộ bình tĩnh cười.
"Ninh tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không gọi cảnh sát."
" Aa."
Nụ cười mỉa mai vang lên, những ngón tay mảnh khảnh của anh quơ quơ trên không trung rồi đặt nó vào lòng bàn tay cậu.
" Hy vọng là vậy. "
Ninh Hách Thịnh cất điện thoại quay người về phía phòng bệnh, ngón tay người phía sau đang run rẩy, ý nghĩ kiên định vừa rồi đã biến mất.
+++
Đêm hôm sau Ninh Lệ mới tỉnh dậy, cô đã ngủ thϊếp đi hơn một ngày, đã hạ sốt, toàn thân quấn rất nhiều băng gạc màu trắng, cho dù cử động cũng đau đớn, nhất là ở đùi, chỉ cần động thôi là đã khóc vì đau.
Từ lâu cô đã quen với bóng tối này, nhưng cô đã nhìn thấy ánh sáng và bắt đầu khao khát trở lại.
Cánh cửa bị đẩy ra, là một người quen thuộc, dưới lớp chăn bông ấm áp, thân hình nhỏ bé của cô bắt đầu run lên.
Cửa vừa đóng lại khóa trái, Ninh Hách Thịnh đi tới bên cạnh cô, bàn tay to hướng tới khiến cô vô thức co rụt vai lại, nhắm mắt tránh né.
Nhưng đôi tay đó chỉ đặt trên trán cô, để cảm nhận nhiệt độ của cô.
Cách tiếp cận dịu dàng này khiến cảnh giác của cô tan vỡ.
"Chủ nhân, chủ nhân ..."
Cô nhớ anh nhiều lắm, anh đối với bản thân cô thật dịu dàng làm sao.
"Vì em đã hạ sốt nên phải hầu hạ tôi."
Nắm lấy tóc cô nhấc lên, mặc kệ trên người cô có đau không, anh áp sát mặt cô vào háng anh, giọng điệu ra lệnh.
"Mau lên!"
Ninh Lệ cố gắng không khóc, hai chân khẽ run lên, chậm rãi quỳ ở trên giường.
Quan sát động tác của cô, Ninh Hách Thịnh đột nhiên cúi xuống, tinh tế chạm vào khuôn mặt cô, giọng nói của anh thay đổi nghiêm túc rồi đột nhiên dịu đi.
"Hừ, tôi đã không làm em một ngày rồi. Bên dưới rất khó chịu, không thể làm em được. Giúp tôi."
Đã lâu rồi cô không tiếp xúc với sự dịu dàng như vậy, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Chủ nhân."
Đầu ngón tay anh lau đi nước mắt của cô, khóe môi cười rất dịu dàng, cô thấy được sự cưng chiều trong mắt anh.
Vì vậy, cô chịu đựng đau đớn, ngoan ngoãn quỳ trên giường, kéo quần và qυầи ɭóŧ của anh xuống, há miệng liếʍ côn ŧᏂịŧ.
Mùi trên người anh nồng nặc, có chút hăng hắc, dường như đã một ngày không tắm.
Côn ŧᏂịŧ bên trong lại lớn thêm một vòng, cô không thể nào mà nhịn được nữa, vừa định rút lui thì hai tay anh lại đè lên sau đầu ấn thật mạnh.
"Há to miệng, phải… sâu hơn nữa!"
Ninh Lệ chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, muốn làm cho anh thoải mái hơn, anh đâm côn ŧᏂịŧ vào trong cổ họng cô, miệng như bị xé toạc, những giọt nước mắt chảy dài vì đau đớn.
Anh vỗ nhẹ đầu cô.
"Tự mình di chuyển, nhanh lên."
"Ừm."
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy quả trứng của anh, mở miệng rồi di chuyển đầu, côn ŧᏂịŧ co giật và chọc ngoáy, qυყ đầυ ra vào cổ họng, từ cái nhìn của anh thấy đầu cô lắc lư theo động tác của mình, mỉm cười hài lòng.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái này, anh túm mái tóc cô.
"Ừm, đúng rồi, vào sâu hơn đi, đừng ép tôi ấn vào miệng."
Qυყ đầυ cắm sâu vào cổ họng, cố gắng đẩy cả côn ŧᏂịŧ vào trong thực quản, đầu mũi gãi vào lớp lôиɠ ʍυ cứng, ngứa và mùi hôi càng nồng.
Ninh Lệ nhắm mắt lại, liều mạng nhét cây côn ŧᏂịŧ của anh vào miệng, cho dù muốn phản ứng theo bản năng nôn ra, cô cũng không dám nôn ra ngoài, sợ anh sẽ tức giận.
Người do chính tay mình huấn luyện bây giờ thật ngoan ngoãn, cũng thật đáng yêu.
Cuộc sống và suy nghĩ của cô đều do chính tay anh điều khiển.
Rốt cuộc là cô quá chậm, anh túm tóc sau đầu, liều mạng đâm vào thực quản của cô, kéo đầu cô qua lại, chọc vào lại không cho cô một chút không gian thở.
Anh ngẩng đầu thở gấp, thoải mái đến mức nổ tung, trên mặt anh hiện lên một chút đỏ bừng.
"Ư… sâu hơn nữa, sâu hơn nữa!"
Anh muốn chọc thủng cổ họng cô!
Khóe miệng Ninh Lệ chảy nước, trợn mắt vì nghẹt thở, một đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng nhào nặn trứng của anh, cô muốn anh nhanh chóng bắn ra.
Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng gầm thét bị bóp nghẹt, biết rằng hy vọng của mình đang đến, côn ŧᏂịŧ đập vào thực quản, cùng với cái lắc lư, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào cổ họng, đầu lưỡi phun ra, chịu không nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.
Ninh Hách Thịnh rút côn ŧᏂịŧ ra để cho cô có đủ không gian thở.
Trước khi hoàn toàn thả lỏng, anh lại đưa côn ŧᏂịŧ vào miệng cô, cô ôm lấy đùi anh mà thút thít, hai tay nắm chặt da dầu cô mà cười đắc ý.
"Tiếp nào, Ninh Ninh, tôi thưởng cho em nướ© ŧıểυ."