Editor: Dâu
Trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, cơn mưa ập đến, thành phố bất chợt đổ cơn mưa to, từng trận ào ào rơi xuống, nhiều người không khỏi ngước nhìn, người dưới mái hiên trốn mưa khắp nơi, những chiếc ô đầy màu sắc được dựng lên trên đường phố.
Đang định đóng cửa, ổ khóa to đùng chuẩn bị khóa, sau lưng đột nhiên có một luồng khí lạnh ập tới, cậu hoảng sợ quay đầu lại nhìn xung quanh, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, hốc mắt sâu thẳm rơi xuống từ cái mũi cao và đôi mắt đen láy nhìn cậu đầy hằn học.
Anh ấy dường như đang ôm một thứ gì đó trên tay, được phủ một chiếc áo khoác màu đen.
Không kịp để cậu có thời gian nhìn kỹ, một giọng nói hung dữ hét vào mặt cậu:
"Khám cho cô ấy mau!"
Cậu chính là bác sĩ đã khám cho cô gái nhỏ trong nhà lần trước, lần này tình trạng cô ấy còn tệ hơn.
Không dám chậm trễ, cậu đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, dấu vết hành hạ rõ ràng trên người, liên lạc với nữ y tá đến giúp, Ninh Hách Thịnh đứng sang một bên nhìn chằm chằm cả buổi.
Người đàn ông như một bóng ma chết chóc, chiếc áo sơ mi đen ướt sũng dính chặt vào người, một tay đút túi quần đứng thẳng, mái tóc đen dính nước nhỏ từng giọt xuống sàn, không thể nhìn thấy rõ mặt. Nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của khuôn mặt ấy.
Nữ y tá không khỏi run tay, khi lau sạch phần dưới của cô gái, hàm răng sợ hãi run lên, khó có thể tưởng tượng cô gái đã trải qua những gì trong tay người đàn ông này.
Với tư cách là một y tá, cô ấy nên có trách nhiệm, nói với anh.
"Cô bé bị rách âʍ đa͙σ, nhiễm vi khuẩn nghiêm trọng, không được quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong vòng hai tháng, anh ...... tốt hơn là anh không nên."
Lúc nói cô chỉ cúi đầu , vì sợ người đàn ông đáng sợ này sẽ giơ nắm đấm ra với cô ta, nhưng không nói một lời, anh bước chân đến bàn mổ.
Người trên giường mặc một bộ quần áo bảo hộ màu xanh lá cây, dưới ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, hai chân tách ra, anh bước tới, mở môi âʍ ɦộ của cô ra nhìn.
Vết thương thực sự nghiêm trọng, sưng đỏ rách toạc ra, môi âʍ ɦộ hồng hào sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể chảy máu.
Nữ y tá chạy ra, đυ.ng phải bác sĩ đi lấy thuốc tiêm thì sợ hãi run rẩy.
"Trịnh, bác sĩ Trịnh, cô bé bên trong…"
"Im lặng."
Trịnh Trừng đưa ngón trỏ ra trước mặt, hạ thấp giọng nói:
"Nếu không muốn gây phiền phức đến tín mạng thì đừng nói lung tung, giữ cái miệng của mình."
Cô ta sợ đến mức gật đầu ngay, có cho cô ta trăm lá gan cũng không dám ho he!
"Ừm, Ninh tiên sinh, cô ấy sốt cao nghiêm trọng, cần nằm viện theo dõi vài ngày, nếu không sốt cao tái phát, cộng thêm nhiễm trùng âʍ ɦộ, sẽ không dễ dàng giảm."
Anh đặt lên mu bàn tay bầm tím của cô, sau khi lấy kim tiêm xong, Ninh Hách Thịnh đứng ở bên kia bàn mổ, lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
"Chúng ta đã ký một thỏa thuận bí mật. Nếu các người nói ra điều gì, sẽ biết hậu quả phải chịu là thế nào rồi đấy?"
Trịnh Trừng gật đầu.
"Dĩ nhiên, nhiệm vụ của bác sĩ là bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân. Ngài yên tâm."
Giây tiếp theo, người đàn ông đó đột nhiên bước chân và đi về phía cậu, Trịnh Trừng nín thở và lùi về phía sau theo bản năng, cậu dừng lại cho đến khi lùi vào một cánh cửa bí mật khác của phòng phẫu thuật.
Ninh Hách Thịnh cao hơn cậu vài cm, dáng vẻ trầm mặc ngưng trọng, tóc trên trán đã khô đi rất nhiều, rủ xuống che đi hàng mi dày của anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng lạnh lẽo.
Một giọng nói u ám đột nhiên vang lên bên tai cậu.
"Trong phòng phẫu thuật này ..."
Cậu vội vàng nắm chặt ổ khóa cánh cửa bí mật sau lưng, nắm chặt trong tay.
"Có bao nhiêu máy theo dõi?”
Tâm trạng lo lắng đột nhiên thả lỏng, kinh ngạc thở hổn hển.
"Hai… hai."
"Xóa video có hình ảnh của cô ấy, chuyển cô ấy đến một phòng không có giám sát. Nếu dám có người theo dõi, kết cục cảu cậu cũng khá hơn bọn họ đâu."
" Tôi... tôi biết rồi. "
Ninh Hách Thịnh nhìn ánh mắt sợ hãi của cậu ta, cuối cùng nhấc chân quay người về phía người đang nằm trên giường.
Từng bước từng bước đi dưới ánh đèn, ngọn đèn sợi đốt chói lọi soi sáng mái tóc đen của anh, nhưng vẫn u ám như vậy.
Trịnh Trừng nắm chặt ổ khóa trong tay, vì sợ cửa sẽ bị đẩy ra.
Bên trong, có hai người đang nằm truyền dịch.
Hình như có quen biết nhau, đó là hai người vừa trải qua vụ tai nạn xe hơi.
Sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong rừng cây, cậu nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng lùi xe và lái trở lại, và phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng của vụ tai nạn xe hơi phía trước.
Cậu phải rất nỗ lực mới kéo được hai người ra khỏi xe, may mắn là họ vẫn còn sống, sau khi đưa vào xe, cậu vội vàng đưa đến bệnh viện.
Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông được chiếu sáng bởi đèn phẫu thuật, tim đập vô cùng hoảng hốt.
Cậu biết rằng cậu phải gọi cảnh sát.