Editor: Dâu
Sau một ngày tích tụ một lượng lớn nướ© ŧıểυ, giờ phút này chỉ để bắn vào miệng cô, vừa nóng vừa tanh, cố gắng nuốt xuống bụng, một ít nướ© ŧıểυ chưa kịp nuốt đã chảy xuống khóe miệng của cô, đợi anh đi tiểu hoàn toàn hết vào trong, sau đó cô đỏ mặt xấu hổ, đôi môi hơi hé mở thở gấp.
Có một tia mong đợi trong mắt cô, như thể cô đang cầu xin một lời khen ngợi.
Ninh Hách Thịnh xoa đầu cô.
"Ngoan lắm."
Không quan tâm đến khóe miệng bị xé rách, Ninh Lệ nhếch lên một nụ cười, như thể đó là một chuyện vui vẻ.
Cô nằm viện ở viện nhưng không thấy được ánh sáng, tuy rằng cô đã tránh khỏi việc làʍ t̠ìиɦ, nhưng khung cảnh cô nhìn thấy ngày hôm đó vẫn thường xuyên hiện lên trong tâm trí.
Có thể là ở ngoài rèm sẽ có thứ mà cô khao khát muốn nhìn thấy, nhưng anh luôn ở bên cạnh cho nên cô đã sớm từ bỏ ý định này.
Đánh răng xong, anh đặt cô xuống giường, cầm chiếc lược bên hông lên, chải tóc cho cô.
Ning Lệ rất thích cảm giác này, chỉ như vậy cô mới biết được mình đang được anh cưng chiều, chủ nhân sẽ không tức giận với cô, sẽ không đánh cô và bắt cô phải làʍ t̠ìиɦ.
Nhưng thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, tiếng gõ cửa đã phá vở cảnh đẹp này.
Phản ứng trong tiềm thức của Ninh Hách Thịnh là
che mắt cô lại, ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đi vào.
"Ninh Hách Thịnh! Tôi không ngờ cậu lại là tên luyến đồng, hôm nay cậu làm tôi mở rộng tầm mắt!"
Doãn Thanh Hương cả người run lên, sườn xám tao nhã cũng không che giấu được tức giận, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào anh, ngực phập phồng thở gấp.
Giọng nữ xuyên thấu văng vẳng bên tai Ninh Lệ, cô ngây dại nép trong lòng anh, đôi mắt bị bàn tay to che mất, trời tối đen như mực, cô chỉ có thể dựa vào thính giác nhạy bén của mình để nghe xem bọn họ đang nói gì.
"Làm sao bà tìm được nơi này!"
"Cậu không cần quan tâm tôi làm sao tìm được nơi này, cậu trước tiên nói cho tôi biết đứa nhỏ này từ đâu! Không có khả năng là con cậu, cậu bắt cóc ở đâu? Đưa tôi đem đứa nhỏ trở về."
Ninh Hách Thịnh kéo chăn lên, ôm chặt lấy cô mà không để lộ ra kẽ hở nào, anh giơ chân sải bước về phía bà.
Doãn Thanh Hương lùi lại trong tiềm thức, nín thở khi thấy bàn tay Ninh Hách Thịnh giơ lên không trung, dường như sắp đánh bà, bà nhắm mắt lại hét lên.
Nhưng anh chỉ dùng sức kéo mạnh cánh tay bà lôi ra khỏi phòng, cửa đóng chặt, anh chỉ vào mặt bà:
"Muốn lấy tiền thì cứ ngậm miệng lại. Không đến phiên bà để ý chuyện của tôi! "
"Cậu là đang phạm tội! "
Bà sợ hãi quát lại, đây là lần đầu tiên bà dám mắng anh, nhưng trong lòng không ngừng phát run.
"Ninh Hách Thịnh, từ nhỏ đến lớn tôi không có quản chuyện của cậu, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể! Đứa bé kia là của ai? Cậu nói cho tôi biết để tôi đưa trả về."
"Tôi nói rồi, không đến phiên bà quản chuyện của tôi, con mẹ nó, nghe không hiểu sao! "
Tiếng gầm chói tai xuyên thửng màng nhĩ, Doãn Thanh Hương sợ đến mức trào ra nước mắt, hình ảnh dịu dàng của bà không còn nữa thay vào đó là mái tóc bù xù lúc này.
"Cậu là đang phạm tội, có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?"
Nghe đến đây, Ninh Hách Thịnh tức đến bật cười.
Ngay sau đó cảm giác ngột ngạt ập đến, cái cổ thanh tú đột nhiên bị anh bóp lấy, xoay người một cái, áp bà vào bức tường phía sau, bức tường lát gạch lạnh lẽo, nặng nề đập đầu bà.
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của anh đang nhìn chằm chằm vào bà.
"Doãn Thanh Hương tôi nói cho bà biết, bà muốn sống trên đời này một ngày, ngậm miệng thật chặt! Dám nói ra chuyện này, tôi sẽ cho bà chết ngay bây giờ!"
Nước mắt kinh ngạc trào ra , trông Ninh Hách Thịnh lúc này có bao nhiêu dọa người, thậm chí một câu thuyết phục cũng không nói ra được.
Đào Sương Ngọc đang trốn trong góc, hung hăng túm chặt lấy quần áo trên ngực, rình nghe cuộc trò chuyện của họ, cuối cùng nhắm mắt lại vì thất vọng.
Ninh Lệ từ đầu đến cuối đều không dám vén chăn bông trên người cô, sau khi anh đi vào, đích thân cởi bỏ chăn trên người cô, cô mới dám thận trọng hỏi:
"Chủ nhân, người vừa rồi là ai?"
Giọng nói vừa hạ xuống, nhìn vẻ mặt anh lạnh như băng, cô biết mình không nên hỏi những chuyện như vậy.
"Em không cần biết, huống chi là hỏi những câu như vậy."
Để tránh bị thương và những bài học lần trước, cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy chủ nhân, khi nào chúng ta có thể quay lại?"
"Sớm thôi."
Người biết bí mật của anh là quá nhiều. Anh cần phải loại bỏ từng người một, để không còn một kẻ vướng chân nào.
+++
"Tại sao bà không gọi cảnh sát!" Đào Sương Ngọc nắm chặt hai tay, thắc mắc hỏi bà.
Doãn Thanh Hương lắc đầu, hít hít mũi, nắm chặt mái tóc rối bù của bà.
"Không được, tôi cần tiền! Nếu bị cảnh sát bắt được, ai sẽ đưa tiền cho tôi? Cha cậu ấy trước khi mất đã viết rõ ràng trong di chúc. Nếu con trai ông ta chết, toàn bộ tài sản cũng không cho tôi một đồng nào."
Đào Sương Ngọc run rẩy đôi môi, hít một hơi thật sâu rồi từ từ đặt tay xuống.
"Tôi thừa nhận, tôi đã nhìn nhầm người, đáng lẽ tôi không nên nhờ bà giúp đỡ. Bà không gọi cảnh sát đúng không? Tôi sẽ báo! Dù sao cô bé cũng là một sinh mệnh."
Cô xoay người rời đi, Doãn Thanh Hương vội vàng nắm lấy cánh tay cô, hoảng hốt cúi xuống van xin cô.
"Đừng làm chuyện này, đừng, tôi sẽ cho cô tiền! Đừng gọi cảnh sát, tôi cầu xin cô! Tôi không thể mất đi cuộc sống hiện tại, làm ơn, đừng gọi cảnh sát, làm ơn!"
Cô không cảm xúc nhìn bà khóc lên khóc xuống chỉ vì một chữ "tiền" này, khác xa với vẻ duyên dáng trước đây.