Editor: Dâu
Đúng như bà nói, trong vòng hai phút sau cuộc gọi, người đàn ông bên trong thực sự vội vã đi ra, chiếc xe lao đi nhanh chóng, đây là cơ hội để bọn họ vào trong cứu người.
“Xuống đây!”
Ninh Hách Thịnh ròi đi vội vàng, ngay cả cửa tầng hầm cũng không đóng lại, Doãn Thanh Hương vô cùng kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, quả thật có một đường hầm dài.
Bà kéo váy sườn xám lên, dựa vào tường, giày cao gót cẩn thận bước xuống lầu, vừa đi vừa dò dẫm vào trong tường, cho đến khi cánh cửa dần hiện ra khiến bà chết lặng.
“Tôi có thể mở cánh cửa này.”
Đào Sương Ngọc ngồi xổm dưới cửa và lấy điện thoại ra. Người phía sau đang quan sát đường hầm và cánh cửa này. Bà không thể nghĩ rằng sẽ có một nơi như vậy, sự thật càng ngày được sáng tỏ, thực sự có một cô bé trong đó.
Âm thanh lớn vang lên, cánh cửa mở ra, Đào Sương Ngọc nóng lòng bước vào, nhìn xuống giường tìm kiếm cô bé.
Doãn Thanh Hương che miệng bằng cả hai tay vì kinh ngạc, đôi mắt bà mở to không thể tin được.
"Trời ơi..."
Thực sự là có!
Ninh Hách Thịnh thật sự có sở thích luyến đồng?
Sự thật đang ở ngay trước mắt, không ai có thể không tin được.
Đào Sương Ngọc vội vã bước đến. Người trên giường có vẻ bị ốm. Cô ta sờ trán thấy nóng kinh khủng, trên tay cắm ống truyền dịch.
Cô ta đã cố gắng gọi cô bé nhiều lần, nhưng không tỉnh.
"Chúng ta, đưa người ra ngoài trước đi!”
Đào Sương Ngọc luống cuống không biết phải làm sao, thời điểm mở chăn bông ra, trên người vẫn còn thấy rõ những dấu vết xâm hại nổi bật, trần trụi lõα ɭồ, có thể tưởng tượng ra cô bé, mỗi ngày, trong căn phòng này, đều phải đối mặt với người đàn ông biếи ŧɦái như thế nào.
Doãn Thanh Hương tiến lại gần nhìn kĩ, dấu vết trên đó đều do Ninh Hách Thịnh tạo ra.
Nỗi khϊếp sợ vẫn không thể biến mất trong lòng bà.
Đào Sương Ngọc cởϊ áσ khoác, quấn lấy thân thể nhỏ nhắn của cô bé, khuôn mặt đỏ bừng của cô bé chỉ có thể từ trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu, rút
ống truyền dịch trên mu bàn tay ra, hai người vội vàng rời khỏi đây cùng cô bé.
Trước khi rời đi, Doãn Thanh Hương cẩn thận xem xét căn phòng, mọi thứ đều có, phòng tắm, gian bếp mở và đống búp bê trên sàn là của cô bé. Thật khó tưởng tượng cô bé đã ở đây bao lâu.
Ninh Lệ được bế trong tay bị bọn họ đung đưa, càng cảm thấy khó chịu, không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ khó chịu.
"Chúng ta phải nhanh lên! Có lẽ anh ta sẽ về sớm thôi, nhanh lên!"
Giọng điệu của Đào Sương Ngọc rối loạn, người phía sau mang giày cao gót, bước đi quá chậm, bám chặt vào tường chạy hết sức, trái tim hoản sợ mà đập liên hồi.
Nếu bị phát hiện, với tính tình nóng nảy, anh ta không biết sẽ làm ra những gì, sợ sẽ gϊếŧ người.
Ninh Hách Thịnh nhang chóng đuổi kịp chiếc xe kia, chặn đầu xe mở cửa lôi vị bác sĩ kia ra, vị bác sĩ đeo khẩu trang vừa rồi đã tháo khẩu trang, khuôn mặt ngây ngô của học sinh đầy khó hiểu.
Cậu chỉ nghe anh hét vào mặt mình: “Đưa thuốc cho tôi!”
“Hả?”
Cậu không hiểu hỏi: "Thuốc gì?"
"Cậu vừa rồi gọi điện cho tôi! Không phải nói cô ấy cần thuốc để ức chế vi rút sao? "
Cậu kì quái nói:
“ Vừa rồi, vừa rồi có người gọi cho tôi, yêu cầu tôi nói với anh rằng anh cần loại thuốc đó. Tôi tưởng viện trưởng Trần sẽ mang thuốc đến, nhưng người đó nói với tôi kêu anh tới bệnh viện lấy, tôi không cần phải đưa. "
Ninh Hách Thịnh đột nhiên cau mày.
"Ai đã gọi cho cậu! "
"Tôi không biết, là một người phụ nữ, cô ấy vội vàng nói, tôi tưởng trợ lí cảu viện trưởng Trần, hóa ra không phải."
"Con mẹ nó."
Anh giận dữ mắng, nhanh chóng lên xe rời đi.
Khoảng cách càng ngày càng gần, anh cảm thấy có chút không ổn, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe màu trắng, lướt qua anh.
Tốc độ xe quá nhanh không nhìn thấy người bên trong, nhưng trái tim nhảy loạn xạ không thể giải thích được.
Đã gần một tháng rồi không có một chiếc ô tô nào chạy trên con đường này. Tại sao một chiếc ô tô lại chạy qua đây?
Quá bất thường, có gì đó không ổn! Không thích hợp!
Anh muốn kiểm tra bằng điện thoại, nhưng phát hiện anh ra cửa vội vàng hoàn toàn không mang theo, chỉ có thể đạp ga hết tốc độ chạy về biệt thự.
Khi vội vàng xuống tầng hầm, anh phát hiện cửa đã mở, không có ai bên trong, chiếc lọ truyền dịch vẫn treo lơ lửng trên không, có chất lỏng từ ống kim tiêm nhỏ giọt xuống sàn.
Trong phút chốc, cơn tức giận dồn lên não khiến mặt anh đỏ bừng.
“Khốn kiếp!”
Trên mu bàn tay nổi gân xanh, anh vội vàng quay đi, nhìn thấy dấu vết đè xuống thảm, chính là dấu vết của giày cao gót, đúng là một người phụ nữ!
Chết tiệt, chắc là chiếc xe vừa rồi!
Tại sao lại biết nơi này!
Trong lòng anh không kìm được lửa giận dâng lên, lúc này, anh chỉ muốn xé nát mọi thứ trước mắt, xé xác con đàn bà kia ra thành từng mảnh, dùng nắm đấm đập chết người phụ nữ đó!
Không cho anh nhiều thời gian suy nghĩ, thân ảnh đã lao ra theo bản năng, bảo bối anh cất giấu hơn mười năm, không thể để người ta dễ dàng lấy đi!
Ning Lệ tỉnh dậy trong sự rung chuyển của chiếc xe, cô bị sốc bởi ánh sáng đột ngột và khung cảnh kỳ lạ trước mặt.
Đối mặt với một môi trường mà cô chưa bao giờ tiếp xúc trước đây, phản ứng đầu tiên của cô là rụt rè, cô nằm trên ghế sau của xe, nhìn thẳng vào phía trước, tự hỏi đây là ở đâu và tại sao cô lại ở chỗ này?
Đào Sương Ngọc vội vàng nhìn lại, thấy cô đã tỉnh lại, vội vàng nói với cô:
"Đừng sợ! Chị tới đây để cứu em! Em có nhớ chị không? Lần trước chị vào tìm em!"
Ninh Lệ đột nhiên nhớ ra. Cô có ấn tượng với người này, nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang mặc, nhiệt độ lạnh đột ngột khiến cô rất khó chịu, đỏ bừng cả mặt, đầu óc choáng váng, thậm chí cô còn tưởng mình đang mơ.
Hơi thở của cô dần dần dồn dập, môi trường xa lạ khiến cô hoàn toàn kháng cự, cả cơ thể như đang bài xích thế giới này, giữ lấy chỗ nương tựa duy nhất trên người che chở, hai mắt nhìn thẳng kinh hãi, co người lại phía sau như bị dọa. Con vật nhỏ thậm chí không dám nói một lời.
Doãn Thanh Hương đột nhiên nhìn thấy chiếc xe sau gương chiếu hậu và hét lên một cách hoảng sợ.
“Chết rồi, cậu ta đuổi kịp rồi!”
Trong lòng căng thẳng, bà liều mạng đạp ga, nhưng sau đó mới phát hiện chân ga đã bị giẫm hết tốc độ rồi, chiếc xe lao thẳng tới đây, như sắp tông vào họ.
“Chết rồi, kết thúc rồi!”
Đào Sương Ngọc cầm điện thoại trong tay sợ run, bấm gọi báo cảnh sát, vội vàng đưa lên tai.
Cô không quên nhắc nhở những người phía sau.
“Mau nắm chặt đồ vật bên cạnh, bằng không nắm chặt lấy tay chị!”
Cô ta đưa tay ra nhưng cô bé chỉ thu mình vào góc xe, sợ hãi sự xa lạ này, huống chi là nắm tay, chỉ chọn bảo vệ bản thân theo bản năng.
“Đưa tay cho chị!”
Ninh Lệ choáng váng không nghe thấy gì.
Xe ô tô phía sau càng ngày càng gần bọn họ, giây tiếp theo chỉ còn lại có tiếng va chạm kịch liệt, kéo dài thanh âm vang vọng trên con đường vắng lặng không người qua lại này.
"Bang~"
Chiếc xe đâm một cách thô bạo. Tất cả mọi người trên xe không thắt dây an toàn đều bị văng ra ngoài. Hai người phía trước thét đến chói tai, đầu Ninh Lệ đập mạnh vào ghế phía trước.
Tay cô không cầm được gì, đập vào tay nắm cửa xe, một cái kéo thật mạnh, cửa xe bật ra nhanh chóng, gió ầm ầm từ bên ngoài truyền đến khiến cả người chết lặng.
Tuy nhiên, chiếc xe ô tô phía sau không buông tha, thả chậm tốc độ rồi lấy đà lao nhanh đυ.ng một lần nữa.
Lần này, cô thành công bị văng ra khỏi xe, lăn xuống dưới, thân thể nhỏ bé không có chút lực hãm theo sườn đồi dốc đổ xuống, cỏ dại cành cây đều quét ngang qua cơ thể cô, làn da trắng như tuyết bị cắt bằng những vết sẹo chói lóa, máu vẫn không ngừng chảy.
Hai chiếc xe đột nhiên im bặt, chỉ có điện thoại trên xe phát ra âm thanh rè rè.
"Xin chào, đây là trung tâm báo nguy 110. Tôi có thể giúp gì cho bạn?"
"Xin chào?"
"Xin chào?"
Dâu: Khổ thân Ninh Ninh quá! Các bạn nhớ vote truyện giúp mình nha!