Tù Lệ

Chương 32: Không đẹp đẽ như cô nghĩ

Editor: Dâu

"Xin chào--"

Với một tiếng bíp, điện thoại đã bị treo.

Ngón tay mảnh khảnh cầm lấy điện thoại rồi ném sang một bên rừng cây, người đàn ông lạnh lùng nhìn chiếc xe lật nghiêng bên phải, có hai người phụ nữ nằm ngửa đã ngất xỉu.

Một tiếng chế nhạo trầm thấp từ cổ họng anh, giống như tiếng vỗ cánh vùng vẫy của một con dơi bị què.

Hiện tại anh không quan tâm đến những thứ này, tìm kiếm bảo bối là việc duy nhất anh cần làm bây giờ.

Nhấc chân bước nhanh xuống rừng cây, dấu vết rơi xuống đất có thể nhìn thấy rõ ràng nơi cô rơi xuống.

Chỉ cần cô không chết được, cô vĩnh viễn phải ở bên cạnh anh.

+++

Bên tai có tiếng nước chảy, giống như tiếng vòi nước phát ra từ phòng tắm.

Một cô gái khỏa thân với những vết rách ghê rợn do cành cây đâm vào, những gì cô nhìn thấy là dòng suối phía trên hình minh họa trong cuốn truyện cổ tích.

Ninh Lệ mở to hai mắt phân biệt thật giả trước mặt, vươn cánh tay đầy vết thương, chạm vào dòng nước trước mặt đang chảy, chất lỏng lạnh lẽo dính vào vết thương bê bết máu của cô, đau đến lạnh cả người.

Trong phút chốc, nước mắt cô trào ra, không biết là do bị đau, hay là cô đã chạm vào thứ mà cô hằng ao ước bấy lâu.

Cô chống tay trên nền đất đầy đá, muốn xem những con suối này chảy từ đâu, nhưng chỉ thấy rừng cây xanh bao la trước mặt, giống như hình minh họa trong truyện cổ tích, công chúa cũng bị lạc trong khu rừng này, được các chú lùn đến giải cứu.

Cô lê thân thể nhuốm máu chậm rãi đi về phía trước, nhìn màu sắc chói mắt trước mặt, chỉ vào những thứ cô chưa từng thấy qua, mở miệng, nhưng không biết gọi chúng là gì.

Đây có phải là thế giới bên ngoài?

Nhưng nó không đẹp như cô nghĩ, tại sao lại không có bộ váy công chúa lộng lẫy?

Tại sao không có căn nhà gỗ ấm áp?

Tại sao không có khu vườn đầy hoa?

Tại sao không có gà tây thơm ngon.

Tại sao ... một người đều không thấy?

Khuôn mặt tái nhợt của cô càng lúc càng lộ ra vẻ buồn bã, khi đối diện với sự thật của thế giới, cô đứng lặng người, khóc nức nở, đôi mắt ầng ậng nước không kìm được nước mắt, cô đưa tay lau đôi mắt sưng đỏ.

Nhưng khi cúi đầu xuống, cô thấy trên người mình dính đầy bụi và vết máu, hai chân trầy xước, có vài vệt máu ướt không ngừng chảy xuống đùi, càng làm cho cô đau đớn. Cô gục xuống, che khuôn mặt đỏ bừng, càng khóc càng tuyệt vọng.

Cô muốn quay lại, không chạy trốn nữa.

"hức... hức, chủ nhân, chủ nhân!"

Cô cứ như vậy cúi đầu tìm đường ra, nhưng xung quanh đều là cây, không thấy lối ra, ủ rũ nhìn mấy bông hoa dại, làm thế nào những bông hoa có thể phát triển trong tự nhiên hoang dã này?

Những viên đá dưới chân, sắc nhọn cứa vào da thịt cô, đối mặt với mọi thứ xa lạ, cô chỉ biết trốn tránh, nhưng cũng không biết phải làm gì.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giờ phút này thảm hại không nỡ nhìn, tấm lưng trắng nõn ban đầu giờ đã đầy vết xước, vết máu đã khô.

Cô không ngừng lấy tay lau nước mắt, tiếng nức nở càng ngày càng thấp, cô hít mũi, ngẩng đầu nhìn vách núi xa xăm, càng khóc lợi hại hơn, muốn có một vòng tay ấm áp ôm lấy.

"Chủ nhân ..."

Cách đó không xa, người đàn ông cao lớn từ trên dốc núi chạy xuống tìm cô, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Một giây trước nhìn thấy anh cô còn vui mừng ngỡ anh sẽ ôm lấy mình vào lòng, nhưng giây tiếp theo cái cô đối mặt là ánh mắt lạnh băng của anh.

Anh bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lẽo, một tay kéo thắt lưng trên quần xuống, sải bước đi về phía cô.

Động tác quen thuộc trên tay anh là điều cô sợ nhất trong đời.

Chắc chắn, chiếc thắt lưng đã được kéo ra và nó bị ném lên không trung với một âm thanh chói tai, anh đi về phía cô giơ chiếc thắt lưng trong tay lên quất vào vai cô.

"Aaa"

Cô đau đớn ôm lấy thân thể trần trụi của mình, một cái quất vô cảm hung hăng vào người cô, Ninh Hách Thịnh nghiến răng túm tóc cô, lửa giận trong mắt càng lớn, hai mắt đỏ bừng tức giận, trông rất dữ tợn.

"Chạy đi!"

"Bang."

"Lại chạy cho tôi! Ai kêu em chạy, lão tử phải lộng chết em, thử chạy lần nauwx cho tôi xem!"

Anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mất đi lý trí vì cảm giác vừa mất đi lấy lại được, tất cả kìm chế đều biến mất, chỉ còn lại l*иg ngực đang phập phồng tức giận cần chỗ phát tiết, trút giận lên người cô.

Trên không trung lại có một tiếng vυ't, nện lên mông của cô, cô đau đớn ôm lấy thân thể không ngừng trốn tránh, nhưng bởi vì bị anh kéo tóc, trọng tâm run rẩy không vững.

"Chủ nhân...làm ơn! Ninh Ninh sai rồi, Ninh Ninh không chạy, không phải em... em không có chạy!"

Anh tức điên lên, kéo cô dựa vào một thân cây, vết thương trên lưng bị vỏ cây cọ xát càng làm máu chảy ra nhiều hơn.

Cô tuyệt vọng khóc lóc, mái tóc dài ngang vai dính vào nước mắt nước mũi, hai tay bị túm chặt chặt vào cành cây rậm rạp, người mà cô nhớ nhung lúc này lại giơ tay tát cô một cái.

"Rầm" một tiếng, đầu của cô bị anh đánh lệch sang một bên, ù tai choáng váng đầu óc, nửa mặt bên phải sưng lên.

Tiếng khóc đột ngột dừng lại, Ninh Hách Thịnh kéo quần xuống, nâng hai chân của cô lên trên eo của anh, du͙© vọиɠ xâm chiếm do tức giận khiến anh mất đi tỉnh táo, liều mạng muốn đâm vào hạ thể của cô.

“Hôm nay tôi làm chết em, còn nghĩ dám chạy nữa không!”

Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu rừng hoang vu, đông đảo chim chóc vội vàng giương cánh bay đi.