Tù Lệ

Chương 30: Bác sĩ tư nhân

Editor: Dâu

Ninh Lệ sốt cao hai ngày, mỗi ngày ngủ 20 tiếng, anh canh giữ ở bên giường tiêm truyền dịch cho cô, cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ sốt.

Thế nhưng, mừng rỡ có chút sớm, sốt nhẹ liên tục, không có thuốc hạ sốt nào hữu dụng.

Ninh Hách Thịnh lo lắng đến mức muốn tự đấm mình mấy phát, anh biết nhất định phải đưa cô đến bệnh viện lúc này, nhưng không, anh sợ cô bị người khác phát hiện, bảo bối đã bị giấu lâu như vậy chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Anh chỉ có thể lựa chọn ra ngoài tìm một bác sĩ, một bác sĩ nghiêm ngặt và bảo mật, có thể bị thủ tiêu bất cứ lúc nào, chết mới giữ được bí mật.

Ninh Hách Thịnh nhíu mày, bóng tối bao trùm lấy anh, cảm xúc trong mắt càng ngày càng ảm đạm.

Doãn Thanh Hương cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau cuộc gọi hai ngày trước, bà không hề gọi vào di động của anh nữa mà muốn đến công ty xem thử.

Bà không nghe nhầm.

Đó không phải giọng nói của đàn ông mà là phụ nữ.

Bà vẫn định giới thiệu anh với một tiểu thư của gia tộc khác. Nếu thật sự nhìn trúng cô gái hôm đó vậy thì không ổn.

Lái xe ra khỏi cửa biệt thự, trước khi lên đường, một chiếc xe ô tô màu trắng đột nhiên vượt qua trước mặt bà, động tác gọn gàng như vậy có ý muốn ngăn cản.

Cửa ghế lái của người kia được mở ra, Doãn Thanh Hương hạ cửa sổ xuống, cẩn thận nhìn người phụ nữ đi tới trước mặt mình, bà chắc chắn rằng bà không quen biết người phụ nữ này.

Đối phương hỏi thẳng qua cửa sổ:

"Bà là mẹ của Ninh Hách Thịnh?”

Bà sửng sốt gật đầu.

“Mẹ kế.”

“vậy bà có biết con trai bà có sở thích luyến đồng!"

"Cái gì?"

Không thể tin được bất giác hô lên.

+++

Ninh Hách Thịnh liên hệ với một bác sĩ tư nhân đến, anh tưởng là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng không ngờ người tới còn trẻ như vậy, cho dù là đeo khẩu trang màu trắng, từ đôi mắt đó anh cũng có thể biết được, anh ta chỉ tầm 20.

Người bên kia nói bằng một giọng thanh niên rõ ràng.

"Trên đường đã xảy ra chuyện với viện trưởng Trần, vì vậy tôi đến thay ông ấy. Đừng lo lắng, phí phụ trợ sẽ được hoàn lại."

Ninh Hách Thịnh nhướng mày nghiêm túc, cố gắng nhìn tận mắt khuôn mặt của anh ta.

Tuổi còn nhỏ như vậy, muốn gϊếŧ cũng không dễ dàng, nếu không sẽ bị nghi ngờ.

Nhưng hiện tại không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, cô còn đang chờ được chữa trị, đó là chuyện mà anh không thể làm được.

Quăng chiếc khăn lụa từ trong túi ra, anh ra lệnh:

"Đeo vào, bịt mắt lại, tôi đưa cậu vào."

Người bên kia nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi tại sao.

"Tiên sinh, công tác bảo mật của chúng tôi rất tốt, ngài không cần phải lo lắng rằng tôi sẽ--”

"Tôi kêu cậu đeo, thì đeo đi, đâu có nhiều chuyện nhảm nhí!”

Anh hét lên, sắc mặt ngưng trọng làm anh ta không dễ dàng từ chối, không biết là hoàn cảnh nào, thôi cứ nghe theo vậy.

Anh ta bị cánh tay của anh kéo mạnh về phía trước trên đường đi, như thể đang đi xuống tầng hầm, nghe thấy một tiếng vang bên tai.

Vừa đi về phía trước được vài bước, lại có tiếng mở cửa.

Sau đó, cánh cửa sau lưng anh ta đóng lại.

“Được rồi, cởi nó ra và đến khám cho cô ấy.” Ninh Hách Thịnh nói với giọng ra lệnh.

+++

Hai người đứng ở rừng cây bên ngoài biệt thự ngoại ô yên tĩnh, ánh mắt bất an nhìn vào biệt thự bên trong.

Đây là khu vực ngoại thành, không có nhiều người lui tới, con đường rộng rãi trước mặt, không biết là ai đã từng sửa sang, chung quanh còn có mấy khu rừng sâu, Doãn Thanh Hương chưa từng biết chỗ này, lại là nhà của cậu ấy.

"Cô chắc chắn? ở đây?"

Đào Sương Ngọc gật đầu rất chắc chắn,.

"Bà phải tin tôi, tôi đảm bảo. Tôi đã đích thân nhìn thấy. Có một cô bé trong tầng hầm. Tôi không thể cứu được cô bé, chỉ có thể trông cậy vào bà."

Bà không thể nghĩ tới hóa ra con trai chồng trong miệng người khác lại có sở thích luyến đồng, bà cũng ít nhất ở chung với cậu mười mấy năm. Kết quả này là thực sự không thể chấp nhận được.

Ngoài cửa có hai chiếc xe đậu, một chiếc có thể xác định là của Ninh Hách Thịnh, còn chiếc xe kia có ghi số điện thoại của phòng khám bác sĩ tư nhân và một bảng thông báo.

"Hai ngày trước cậu ta gọi cho tôi, hỏi cách giảm sốt. Theo tình hình hiện tại, chẳng lẽ cô gái nhỏ trong miệng cô sốt cao sao?"

Đào sương Ngọc gật đầu lia lịa.

"Có khả năng là vậy. Nhìn biệt thự này không có bàn ghế, nhưng phía dưới tầng hầm lại trang trí rất xa hoa, dùng để giam giữ cô bé đó. Phu nhân nhất định phải cứu cô bé đó ra. Cuộc sống của cô bé không thể bị hủy hoại như thế này!"

Doãn Thanh Hương bấu cành cây bên cạnh, móng tay nắm đâm mạn vào cành cây.

Không lâu sau, người mặc áo khoác trắng, cầm hộp thuốc trên tay đi ra bị bịt mắt, sau khi tháo thứ ra khỏi mắt, vị bác sĩ kinh ngạc nhìn lại rồi ngồi xuống, chiếc xe đã biến mất.

“Tôi nên làm gì bây giờ?”

Doãn Thanh Hương lấy điện thoại ra, bấm nhanh số điện thoại trên cửa xe vừa rồi, nói tiếp với Đào Sương Ngọc.

"Tôi có cách đưa Ninh Hách Thịnh ra ngoài. Sau đó chúng ta xuống xem. Nếu đúng như lời cô nói, chúng ta sẽ trực tiếp cứu cô bé ra ngoài."