Editor: Dâu
Cổ họng của Ninh Lệ chưa lành, anh vừa mới vội vã rời đi đã nhanh chóng trở về, sắc mặt không tốt, tức giận nắm lấy đầu cô, bắt đầu ra lệnh cho cô liếʍ.
Cô biết không vâng lời sẽ càng tệ hơn, nên ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Không quan tâm đến vết thương trên cổ họng, khống chế đầu đâm chết cô, không kêu được tiếng kêu cứu, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô nhưng anh vẫn luôn chọn cách phớt lờ, chửi bới.
"Có quỷ mới biết tên đó phát hiện được những gì! Còn dám cả gan điều tra thân thế. Điều nó đến Nam Phi, tìm cơ hội gϊếŧ nó, người chết mới có thử giữ bí mật!"
Ninh Lệ suýt nữa trợn mắt lên ngạt thở, cô khóc nức nở trong đau đớn.
Sau khi Ninh Hách Thịnh phát hiện, vội vàng cầm côn ŧᏂịŧ rút ra, cô ôm ngực ho khan một tiếng, từ trong cổ họng ho ra máu, côn ŧᏂịŧ chưa kịp rút hết đã dính đầy máu.
Sau đó, Ninh Hách Thịnh mới nhận ra hậu quả của việc mình làm, vội vàng mở miệng cô, bật đèn pin của điện thoại nhìn vào bên trong, cổ họng cô bị rách loang lổ máu, Ninh Lệ lại ho khan ra máu, ứa nước mắt nhìn anh, khó khăn nói.
“Chủ nhân… Ninh Ninh đau , đau quá.”
Nước mắt không ngừng rơi, du͙© vọиɠ mất đi, anh bế cô xuống giường, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi bước đến tủ.
“Đừng nói chuyện!”
Cô không ngừng ho khan đau đớn, mỗi lần ho dường như cổ họng sắp bị tách ra, sưng tấy vô cùng đau đớn.
Sau khi truyền nước ấm và thuốc cho cô, anh còn lo lắng nhưng không biết phải làm sao chứ đừng nói đến gặp bác sĩ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra tìm kiếm xem làm gì.
Anh lo lắng đến mức không thể nhấn các nút trên màn hình, điều này là do chính anh gây ra,tay chân luống cuống.
Cả đêm không dám động vào cô, sợ cổ họng của cô lại có vấn đề nghiêm trọng khác, trong lúc cô ngủ say, anh đã đi ra ngoài mua rất nhiều thuốc.
Anh tự tay nuôi nấng cô, từ nhỏ đến giờ cô hầu như không ốm đau trong căn phòng này, chỉ có mấy loại thuốc trị chấn thương, cũng là do chính tay anh gây ra, nếu có giáo huấn cũng không làm tổn thương cơ thể, nhưng lần này lại khác.
Sau một đêm sợ hãi, lo lắng vẫn ập đến, sáng sớm cô bắt đầu sốt, sốt nặng 39,7 ° C.
Ninh Lệ há miệng thở gấp, hai má đỏ bừng, chạm nhẹ vào như muốn bỏng tay.
Anh không thể đưa cô đến bệnh viện để gặp bác sĩ, đó là điều chắc chắn.
Anh chỉ có thể cho cô uống thuốc hạ sốt, một gói thuốc hạ sốt làm sao đủ?
Anh đã thử dùng các cách kiểm tra trên điện thoại để giúp cô hạ nhiệt. Cứ 30 phút lại đo nhiệt độ và thay khăn ướt cho cô, nhưng nhiệt độ không có hạ xuống, anh gần như phát điên.
“Ninh Ninh, Ninh Ninh!”
Anh đẩy vai cô, cô đã hôn mê sâu, chỉ có thể há miệng thở gấp, không thể tạo ra bất kỳ phản ứng nào khác.
Không thể để cô như thế này được, anh mở giao diện của điện thoại ra, dừng ở số điện thoại khẩn cấp, ba chữ số trên đó, nhưng không muốn gọi.
Lo lắng muốn ném điện thoại, nghiến răng ken két cầm điện thoại, anh nghĩ tới cái gì đó, nữ nhân kia là y tá!
Anh bấm vào số địa chỉ, lôi người nằm trong danh sách đen ra, không nói hai lời liền bấm gọi, cau mày lo lắng nhìn người trên giường, đôi mắt đen láy âm trầm gần như muốn gϊếŧ người ngay sau khi đầu dây bên kia bắt máy.
“Con…”
“Nói cho tôi biết, làm sao để giải quyết cơn sốt, nhanh lên!”
Doãn Thanh Hương nghĩ anh đột nhiên gọi cho bà là xảy ả chuyện gì, không nghĩ tới lại hỏi chuyện này.
"Có phải là con bị sốt không? Đến bệnh viện đi, sốt cao không thể trì hoãn được—"
"Lão tử hỏi cách giảm sốt! Mau trả lời, ở đâu nhiều chuyện như vậy!"
Anh gầm lên, người trên giường liền tỉnh lại, từ nhỏ cô đã sợ thanh âm này, có nghĩa là anh nhất định rất tức giận, lúc này thường sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Cô nhìn thấy anh nghe điện thoại, đầu óc choáng váng, toàn thân nóng bừng bừng, nhưng người duy nhất cô muốn đến gần lại là anh, giơ bàn tay nhỏ bé lên, từ từ nắm lấy cánh tay anh, thở gấp gáp, giọng nói khàn khàn. .
“Chủ… chủ nhân, đừng làm vậy, đừng tức giận, Ninh Ninh sai rồi.”
Ninh Hách Thịnh trong lòng run lên, đầu dây bên kia nói:
“Gửi tên thuốc vừa mới nói nhắn gửi cho tôi. Hai phút. "
Điện thoại đột ngột bị cúp, sự im lặng trở lại.
Doãn Thanh Hương hơi choáng váng. Nghĩ lại những gì anh vừa nói, dường như bà đã nghe thấy giọng của ai đó.
Không phải đàn ông.
+++
Nói xong cô liền ho, liên tục ho khan, giọng nói có thể phản ánh sự đau đớn của cô, Ninh Hách Thịnh ôm chặt cô vào lòng, thân thể lạnh băng của anh làm mát cơ thể nóng rát của cô, anh dụi vào hõm vai cô, giọng nói áy náy hờn dỗi nói.
"Xin lỗi, tôi sai rồi. Em khác họ, tôi đã sai, Ninh Ninh, tôi xin lỗi."