Editor: Dâu
"Không, thất bại rồi. Bây giờ cô đã bị nghi ngờ rồi, đừng dễ dàng manh động!"
Đào Sương Ngọc lo lắng hỏi với lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta không có bằng chứng việc anh ta giam giữ! Nếu bây giờ báo cảnh sát chẳng phải là rút dây động rừng sao? Anh ta khẳng định có thể qua mặt được cảnh sát! Đến lúc đó lại nghi ngờ lên người chúng ta, không phải là chết sao? "
Thư ký Trần nhìn Đào Sương Ngọc.
" Tôi sẽ bịa ra một số thông tin sai lệch cho cô để chứng minh, cô mấy ngày này đừng lộ diện, không đến biệt thự đó nữa, trực tiếp đem người mang ra, sợ rằng đi nơi nào ngài ấy cúng sẽ tìm được. ”
Nói thì dễ, nhưng cô ta không thể kiểm soát hành vi của mình, nghĩ đến một đứa nhỏ như vậy bị giam cầm trong tầng hầm, trên người có bao nhiêu là vết đòn roi cùng xâm hại, sao không thương tâm cho được.
Cô ta chỉ muốn mau chóng giải cứu cô bé khỏi đó, đứa nhỏ xinh đẹp sao có thể bị người đàn ông đó giam giữ ở một nơi như vậy!
Ngồi đợi cũng không có câu trả lời, Thư kí Trần hỏi:
"Cô có nhớ cô bé đó trông như thế nào không?"
"Tôi nhớ rõ, vô cùng nhớ rõ!"
"Được rồi!"
Thư kí Trần cúi đầu lấy điện thoại, ấn một chuỗi số rồi đưa cho cô ta xem.
"Ghi nhớ số này. Đây là một bậc thầy về phác thảo ấn tượng mà tôi biết. Cô miêu tả cô bé ấy nói ra, anh ấy sẽ họa ra nó. Sau đó, chúng ta sẽ lấy ảnh để so sánh. Xem có ai biết cô bé đấy không. "
Đào Sương Ngọc vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh và ghi nhanh, nhưng trong đầu chợt hiện ra một câu hỏi khác.
“Nếu cô bé đó bị giữ ở đó từ khi còn nhỏ và không ai biết, chẳng phải là vôdụng sao?”
Người trước mặt cau mày.
“Như vậy còn hơn không có manh mối.”
Xe vẫn dừng ở phía trước biệt thự, khi xuống xe, thư kí Trần không biết dũng khí từ đâu ra, đột nhiên hỏi.
"Chủ tịch, ngài có cần dọn dẹp ngôi biệt thự không? Tôi nghĩ có rất nhiều bụi ở bên ngoài."
Ninh Hách Thịnh liếc nhìn vào phía trước lạnh lùng.
"Tại sao tôi không biết, anh đang quản việc của tôi?"
Thư kí Trần vội vàng cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
Bước xuống tầng hầm và mở cửa, người bên trong đang chào đón anh trở lại, tấm lưng nhẵn nhụi đầy những vết sưng đỏ.
Anh sinh lòng trắc ẩn, đổi giày, cúi người bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, mở hai chân ra, quan sát hoa huyệt sưng đỏ của cô.
Nó vốn là một hoa huyệt mịn màng hồng hào, nhưng bây giờ lại đỏ mọng, sờ vào có vẻ đang chảy máu.
“Còn đau không?”
Ninh Lệ gật đầu, giọng nói ủy khuất không có nói dối.
“Đau quá.”
Cô vươn tay ôm cổ anh, sát vào ngực anh, nơi có tiếng tim đập đều đều, cọ xát trong vòng tay của anh, trông rất đáng thương.
“Chủ nhân, đừng chơi Ninh Ninh được không, Ninh Ninh sẽ ngoan, em sẽ không chạy trốn.”
Cô vừa nói vừa không kìm được khóc, cơn ác mộng của cô, làn da tím tái, roi rơi xuống từng trận đau không thể tả.
"nếu em ngoan, thì tôi đâu cần đánh em? Chỉ cần em nghe lời, không cần phải suy nghĩ về những cái khác."
Anh nói với một giọng dửng dưng, như thể đây là một điều cô phải làm, và chỉ có một mục đích duy nhất là để cô trở thành con rối chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chính mình.
Ninh Lệ nức nở khịt mũi, đau lòng suýt nữa khóc, chủ nhân không thích cô khóc.
“Tôi nấu cơm, giúp tôi giải quyết.”
Cô biết ý của anh, đó là chuyện đã quen, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Quỳ xuống dưới tủ, kéo quần xuống, giải phóng du͙© vọиɠ đã một ngày chưa được phóng thích, ngửi thấy mùi do nam nhân tiết ra, mùi tanh nồng, trên qυყ đầυ vẫn còn dính một ít bác dịch trắng đυ.c, cô đưa lưỡi ra liếʍ.
Cô há to miệng ngậm lấy qυყ đầυ của anh, bàn tay nhỏ bé nhào nặn quả trứng, tay còn lại cầm lấy thân gậy dày, cảm nhận từng nhịp đập của đường gân trong tay.
Trên đầu cô là tiếng anh cắt rau, cô lờ mờ nghe thấy tiếng dao làm bếp của anh đang chặt vào thớt.
Côn ŧᏂịŧ dí sát vào cổ họng, cô chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung lên bần bật.
Ninh Hách Thịnh vỗ nhẹ lên đầu Ninh lệ há to miệng để nới lỏng những gì trong miệng, có nước miếng chảy ra từ khóe miệng trước khi cô nuốt xuống, cô đỏ mặt thở hổn hển.
Một lúc sau, anh lại cầm điện thoại đến, mở máy đặt lên bàn, không đợi sự chỉ dẫn của anh, cô tiếp tục hầu hạ anh.
Dường như họ đang nói về công việc, cô mơ hồ nghe thấy vài từ mà cô không hiểu, "quay phim ở Nam Phi", "nhà máy trên đất liền", cô không hiểu họ đang nói gì, nhưng cô cũng dỏng tai lên nghe kỹ những thứ cô chưa từng được nghe. Những điều trước đây chưa từng chạm vào, cảm thấy vô cùng xa lạ.
Điện thoại đột nhiên cúp máy, anh cúi đầu, nắm tóc cô xốc vào, siết chặt cổ họng, qυყ đầυ thoải mái lan tràn khắp cơ thể, anh cúi đầu khó chịu.
“Ninh Ninh, vừa rồi chăm chú nghe như vậy, nghe được những gì? Hả?”
Cô không biết cơn tức giận khó giải thích này từ đâu mà ra, tủi thân mà khóc, cô nắm lấy đùi anh, vô lực phản kháng, bị anh khống chế cắm côn ŧᏂịŧ vào miệng rồi rút ra, bỗng nhiên nghe được tiếng anh mắng.
"Con mẹ nó, em muốn chạy trốn khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ! Nghe được thì sao?"