Editor: Dâu
“Cậu đang nói cái gì vậy!”
Bà ta mở to mắt, khóe mắt hiện lên vài vết chân chim, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, nhắm mắt lại, nguôi giận.
Khi bà ta mở mắt ra lần nữa,đã bình tĩnh trở lại.
"Ninh Hách Thịnh, hồi đó bố cậu theo đuổi tôi. Ông ấy đã ở bên tôi gần hai năm tôi mới đồng ý kết hôn với ông ấy. Cậu đã kỳ thị tôi từ lúc tôi bước chân vào Ninh gia. Tôi bao dung không nói gì, không có nghĩa là tôi yếu đuối! Cậu thực sự nghĩ tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi đó sao? "
"Vậy bà nói cho tôi biết, bà hao hết tâm tư tìm đối tượng cho tôi có mục đích gì? Là để tạo quan hệ vói các phu nhân hào môn, hay làm mọi cách để lấy tài sản của gia đình tôi? "
" Tôi chưa nghĩ bao giờ mơ tưởng cái này. ”Doãn Thanh Hương tức đến bật cười.
Ninh Hách Thịnh không tin, từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía cửa.
“Sau này đừng gọi cho thư ký của tôi.”
Bà định nói tiếp, nhưng lời nói của anh vang lên khiến câu nói mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được.
Vẫn thất bại, khi nào cậu lại quay lại lần sau.
“Ninh tổng, hôm nay có một cuộc phỏng vấn quan trọng. Hai giờ chiều sẽ tổ chức trong phòng họp.”
Ninh Hách Thịnh rũ mắt nhìn xuống bản hợp đồng, chỉ ậm ừ, không chú ý đến sự thay đổi của thư kí Trần.
1h59, anh dựa vào chiếc ghế sofa đơn trong phòng họp và nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, anh lười biếng ngước mắt lên liếc nhìn về phía cửa, một giây tiếp theo lại cau mày, trên chân mày lộ ra vẻ chán ghét.
Đào Sương Ngọc đóng cửa lại, cung kính gật đầu chào hỏi, giày cao gót vững vàng đi về phía bên này, chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh, làm việc rất nghiêm túc.
"Xin chào, Ninh tổng, lại gặp lại. Tôi là phóng viên của cuộc phỏng vấn này, Đào Sương Ngọc."
Ninh Hách Thịnh hơi duỗi thẳng eo, tỏ thái độ lịch sự, vẻ mặt xã cách lạnh nhạt, giơ tay nhìn đồng hồ.
"Mười phút."
"Vâng, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."
Cô ta lấy bút ghi âm và cuốn sổ ra, bật bút ghi âm lên, nhìn những câu hỏi ghi trong cuốn sổ lúc sáng, mỉm cười lễ phép với anh.
"Hôm nay chúng tôi muốn phỏng vấn ngài về một chủ đề có phần khác, chủ yếu là về một số vấn đề xã hội. Tôi muốn xem những người ưu tú như ngài nghĩ gì."
"Điều đầu tiên tôi muốn hỏi ngài là ngài có hứng thú với nạn ấu da^ʍ không? ”
Nói xong , vẻ mặt của cô ta vốn đã hơi cứng đờ, nhưng lại cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêm túc hỏi.
Còn người đàn ông trước mặt thì mặt không thay đổi trả lời, vẫn thờ ơ lạnh lùng.
"Câu hỏi này cô nghĩ tôi nên trả lời như thế nào? Đó là hành vi mà một người bình thường có thể nói nên bị phê phán."
" Chính xác, ví dụ như nếu ngài có người thân có sở thích luyến đồng, hơn nữa đã thực thi hành vi gây rối xâm hại, ngài sẽ làm gì?"
Anh nhắm mắt lại, im lặng trong khoảng hai giây, đôi mắt đen nâng lên. Trong mắt không có gì dị thường, anh chỉ phun ra ba chữ.
"Gọi cảnh sát."
"..."
Câu hỏi này thất bại rồi.
Cô ta cũng sớm biết, làm sao một người đàn ông khôn ngoan như vậy lại có thể bị mắc bẫy, mặc dù những câu hỏi này đang nói về anh mà giọng điệu bình thản như vậy.
Người thực sự nên bị cảnh sát bắt là anh mới đúng, tên khốn!
"khụ, được rồi, vậy câu hỏi thứ hai, ngài cảm thấy thế nào về tính chiếm hữu của mình? Hiện nay xã hội có rất nhiều dạng người, một vài người trong số họ rất kỳ quặc, cô đơn, nghiện ngập, còn có sở thích yêu thích kì quái, thậm chí đem người nhốt lại tra tấn. Ngài nghĩ sao về những người này? ”
Đôi mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào cô ta, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh không bị dao động, trong khi đó cô ta lại chột dạ, sợ hãi. Trái tim như sắp bật ra khỏi cổ họng, lo lắng đến mức lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.
Một lúc lâu sau, anh mới nói với giọng điệu chế giễu trong lời nói.
“Loại người này nên chết, không đáng sống trên đời.”
Cô… không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Cuộc phỏng vấn kéo dài mười phút nhanh chóng kết thúc, Đào Sương Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên lòng bàn tay vào quần áo, đứng dậy cầm sổ tay và bút ghi âm, gật đầu kính cẩn với anh.
"Rất cảm ơn sự hợp tác của ngài. Chúng tôi sẽ thực hiện việc biên tập một cách nghiêm túc cho buổi phỏng vấn này. Hẹn gặp lại ngài lần sau."
Không lâu sau khi cô ta đi ra ngoài, Ninh Hách Thịnh đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh ra ngoài với đôi chân dài miên man, im lặng như băng khiến người ta phải cách xa ba mét.
Thư kí Trần đã chờ đợi bên ngoài, theo anh vào văn phòng, lại nghe thấy anh bỏ xuống một câu.
"Điều tra người phụ nữ kia, tôi muốn biết gần nhất tiếp xúc với ai, đi những đâu."
Thư kí Trần tim như bật ra khỏi l*иg ngực, chột dạ gật đầu.
"vâng."