Tù Lệ

Chương 27: Neuropsychology

Editor: Dâu

Quan hệ bằng miệng vào đêm qua đã làm cổ họng cô khó chịu, giọng nói lúc này rất khàn và đau rát.

Ngày thường cũng làm điều này nhưng ngày hôm qua anh quá thô bạo, đâm vào cổ họng cô hàng trăm lần, không phải người bình thường có thể chịu được.

Anh đã cho cô một ít thuốc, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hôm nay tạm tha cho cô, cũng không cần phải mở miệng nói chuyện.

Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, cảm thấy anh đối xử với cô rất tốt, chưa từng nghĩ tới tất cả đều là do anh.

“Đây là thông tin của cô Đào đó và những nơi cô ta tiếp xúc gần đây.”

Ninh Hách Thịnh đặt bút xuống, cầm lấy đồ trong tay, ngón tay tinh tế lật từng trang, khi lật trang tiếp theo, anh ngẩng đầu nhìn thư ký, anh ta trước mặt vội vàng cúi đầu chột dạ bị anh bắt được.

Không lật trang thứ ba, anh trực tiếp ném thứ trong tay xuống đất.

“Sau này nếu còn làm trò này, trực tiếp cút!”

Thư kí Trần không hiểu lỗi ở đâu, vội vàng thu dọn đồ đạc trên đất.

"Chủ tịch ..."

Thấy được bức ảnh in ở trang thứ hai, có dấu vết do lịch sử tìm kiếm và duyệt web của anh ta để lại, vòng kết nối bằng hữu bị làm giả, anh ta quên không xóa, mà in trực tiếp hình ảnh lên, nhưng cũng đâu nhìn thấy rõ, phải tinh ý mới nhìn thấy được.

"Tôi ... tôi xin lỗi! Cô Đào thật sự không có gì khác, một vòng bạn bè và xã giao đều vô cùng bình thường."

Ninh Hách Thịnh cau mày nói, anh ta đã ở bên anh gần năm năm rồi, chưa bao giờ có bất kỳ sự thiếu sót nào.

“Lần này tôi tin anh, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.”

“Vâng...vâng!”

Nguy hiểm thật.

Thư kí Trần hoảng sợ bước ra ngoài với những thứ trên tay, lúc này điện thoại trong túi rung lên.

Anh ta vội vàng cầm lên, phát hiện chính là Đào Sương Ngọc gọi tới, sau khi nhìn lại, vội vàng đi vào lối đi an toàn, trầm giọng nói nhỏ.

"Bức chân dung của cô bé đó đã được vẽ xong! Anh giới thiệu người này cho tôi thật tuyệt vời, vẽ giống y hệt!"

Thư ký Trần cau mày.

"Tôi vừa rồi suýt nữa bị lộ. Cô đem bức ảnh chụp gửi cho tôi, tôi nhờ người đi tìm."

"Được, được."

Không lâu sau đó, một hình ảnh của cô bé được gửi vào điện thoại. Cô bé trong hình chân dung phác thảo xinh xắn, duyên dáng, mái tóc dài chấm trên vai, đôi mắt thủy tinh xinh đẹp, cô bé vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay anh ta, như thiên thần hạ phàm, quyến rũ động lòng người, đôi lông mày thanh tú ôn hòa.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bức chân dung một lúc lâu, không nhớ mình đã xem nó bao lâu, trong đầu loáng thoáng nghĩ đến cái gì đó.

Nó là thông tin rất quan trọng.

Anh ta đã từng nhìn thấy một bức ảnh của một người giống hệt cô bé này trong văn phòng, nếu lớn lên, cô bé có vẻ giống với người đó.

Bức ảnh đó để trong ngăn kéo của chủ tịch!

Anh ta cuối cùng cũng tìm ra manh mối, vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, nếu bị phát hiện thì quả thật không phải là chuyện đùa!

Có lẽ nên đến phòng trưng bày chân dung trước!

Đúng như dự đoán, phòng trưng bày không hề có một cô gái nào như vậy, nghĩa là cô ấy đã bị bắt cóc khi còn nhỏ, thậm chí còn không có danh tính.

Anh ta nghĩ ra manh mối duy nhất, chỉ cần chụp bức ảnh đó và tìm kiếm trong thư viện chân dung, xác suất có thể tìm được.

Sau đó, đăng trên nhiều trang mạng với tiêu đề "Thiên thần bị lạc", dư luận sẽ bàn tán, dễ dàng tiết lộ manh mối về cô bé, thúc đẩy nhiều đám đông và cảnh sát tìm kiếm ráo riết, cô bé có thể được giải cứu.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, đại não sáng suốt, anh ta đã có kế hoạch rất cẩn thận, có lẽ đây là cơ hội duy nhất.

Anh ta đã nói với Đào Sương Ngọc về kế hoạch của mình, cô ta nghe được rất hào hứng và nói rằng chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Bước đầu tiên là chụp ảnh trước và đón Ninh Hách Thịnh trở về sau khi tan sở.

Sau khi tiễn Ninh Hách Thịnh trở về biệt thự, anh ta vội vàng trở lại công ty.

Đào Sương Ngọc đã đợi sẵn ở tầng dưới, để không làm dấy lên sự nghi ngờ không đáng có, cô ta đã đi cầu thang bộ và leo lên đến tầng 28. Cô ta mệt rã rời, chân như bị phế đi.

Sau khi lên đến nơi, Thư ký Trần cũng đi tới, kêu cô ta đợi ở cửa, nhanh chóng vào văn phòng, ngồi xổm xuống bàn làm việc.

Lần đầu tiên làm chuyện lén lút như vậy, tim đập nhanh, vẻ mặt căng thẳng, mở từng ngăn tủ ra xem.

Một vài trong số chúng trống rỗng, thậm chí không một mảnh vụn.

Khi anh ta kéo lại, dường như có thứ gì đó bị mắc kẹt bên dưới, anh ta lại đẩy tủ vào bên trong và kéo nó ra lần nữa. Lần này thực sự tìm thấy.

Có một cuốn sách trong đó.

"Neuropsychology".(Tâm lí học thần kinh)

Anh ta lấy sách ra, lật từng trang, thấy bức tranh ở giữa, đúng như anh ta đã đoán!

Người phụ nữ trong bức ảnh đang cười xinh đẹp như bông hoa quỳnh, cơn gió thoảng qua thổi bay mái tóc dài của cô ấy, và cô ấy dường như đang đẩy xe nôi, nhưng người trong xe đẩy ở góc dưới bên phải của bức ảnh đã bị cắt đứt.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, anh ta đã đóng hết tủ và chạy ra ngoài với mấy tấm ảnh.

Nhưng lại không để ý rằng một thanh khóa nhạy cảm bật ra từ tủ dưới cùng, phát ra ánh sáng màu đỏ nhỏ xíu. Thứ đó chỉ bị mắc kẹt bên dưới.

Dâu: Má ơi, như đọc truyện trinh thám vậy.