Tù Lệ

Chương 18: Quất đánh (H)

Editor: Dĩm

Roi da màu đen giơ lêntrên không trung quất xuống, người quỳ trên mặt đất run lên, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, cố gắng không cho anh đánh chính mình.

Ninh Hách Thịnh nắm lấy dây xích, giơ chân đá vào mông cô.

"Nhanh lên! Em không leo lên được, biết hậu quả là gì rồi đấy."

Côn ŧᏂịŧ phía dưới như đang gào thét. Ninh Lệ cắn môi dưới, trườn về phía trước thật nhanh. Cặp mông trắng nõn và mềm mại uốn éo, hai bầu ngực đang rủ xuống cũng đung đưa nhịp nhàng.

Anh đã huấn luyện cô từ khi còn nhỏ, đối với cô không khó, nhưng chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

"Bang! "

“A!”

Cây roi dài màu đen xuyên qua không khí, quất vào mông cô, nơi đó nhanh chóng đỏ lên, một vệt máu dài đỏ tươi trên da thịt trắng nõn.

Ninh Lệ kêu thảm thiết, trọng tâm không ổn định ngã về phía bên phải, người đàn ông phía sau cười khúc khích.

“Không được?”

Anh đột nhiên buông roi trong tay xuống, sải bước tiến lên, ôm lấy mông cô, cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng của mình vào chỗ bôi trơn duy nhất, không chút thương tiếc mà chọc vào bên trong.

"A, đau quá! Đau quá!"

Ninh Lệ ôm bụng đau đớn, cơn đau xé rách lại ập đến, trên người toàn dấu vết của đòn roi.

“Leo lên phía trước!”

Hiện tại cô biết, nếu lần này phạm sai lầm, cô sẽ phải chịu hình phạt khủng khϊếp, hai mắt rưng rưng,

dưới thân thật sự giống như một con dao, sẽ đâm chết cô.

"ô ô...chủ nhân đừng đánh Ninh Ninh nữa, em không phải cố ý, em sẽ không chạy trốn, em sẽ không chạy trốn ..."

Cơn giận của anh ngược lại không có nguôi đi, người đàn ông lại cầm lấy roi, nhấc roi trên mặt đất, nắm chặt trong tay quất lên người cô hết lần này đến lần khác, không thương tiếc.

"Dám chạy? Em vẫn muốn chạy! Em có thể đi đâu! Ai cho phép em chạy! Em còn chạy tôi sẽ làm em đến chết!"

"ô ô! "

Roi đánh vào cơ thể nhỏ bé của cô, Ninh Lệ kêu to đau đớn tránh đi khắp nơi, nhưng dù sao bằng với sức lực của cô cũng không thể thoát khỏi đòn roi.

Chỉ có tiếng kêu tuyệt vọng và cầu xin của cô vang lên từ căn phòng, cô có trốn như thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông, trên làn da mỏng manh có vệt máu đỏ tươi, bị đánh đến rách da, nhưng roi vẫn rơi về phía cô mà không dừng lại.

"Làm ơn! Chủ nhân, Ninh Ninh đau, đau quá!"

Tuyệt vọng, cô bò về phía anh, ôm chặt lấy chân anh, ngẩng đầu van xin.

"Xin lỗi chủ nhân, Ninh Ninh sai rồi, em sẽ không chạy trốn, đừng đánh Ninh Ninh, thật sự rất đau . ”

Anh cầm roi trong tay, khóe miệng mang theo giễu cợt, ném roi xuống, đá cô xuống đất, bàn chân dẫm lên ngực cô, lên trái tim cô.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, như một con quỷ cai trị mọi thứ, cai trị tất cả cô, vẫn tìm ra lý do cho sự ngược đãi của mình.

“Vì vừa rồi em leo không giỏi nên bây giờ vểnh mông lên để tôi làm em.”

Anh thu chân lại, Ninh Lệ do dự không đến một giây liền chậm rãi quỳ xuống đất xoay người. Cô biết mình nên đối mặt với sự lựa chọn nào vào lúc này, những vết máu trên da là thành quả của anh, giống như việc vẽ nên kiệt tác của chính mình trên một tờ giấy trắng sạch sẽ và hoàn mỹ.

Và cô chính là tác phẩm của anh.

Anh ở phía sau vuốt ve bờ mông đỏ mọng của cô, đồ vật đã dựng đứng chịu không nổi mà bắt đầu tiến vào trong hoa huyệt, anh cũng không dùng màn dạo đầu, thậm chí còn rất tàn nhẫn mà tiến vào.

Người trước mặt bóp chặt tiểu huyệt cô, cô cắn môi chính mình để không phát ra tiếng, thế nhưng giây tiếp theo sợ đau cô bắt đầu bò về phía trước, vừa khóc vừa tránh.

Cô nằm sấp xuống, Ninh Hách Thịnh từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, côn ŧᏂịŧ lúc này đã chuyển sang màu tím ghê rợn, qυყ đầυ còn dính đầy dầu nhờn, cũng là một cảnh đẹp.

Anh mỉm cười, dang rộng đùi cô, kéo mạnh cô lần nữa, côn ŧᏂịŧ được nhét vào một cách trơn tru, tiếng kêu đau đớn của cô là tác nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ tốt nhất.

Anh buông cô ra để cô trườn về phía trước, rồi kéo cô lại đâm mạnh vào, cứ liên tục lặp lại như thế.

Nhưng dù cô có bò nhanh hay chậm thì anh vẫn kéo người lại, rồi đâm mạnh hơn, cố gắng ép cả côn ŧᏂịŧ vào trong.

Trong lòng đau đớn, cô cứ khóc đi đi lại lại hàng chục lần, đây giống như một trò chơi, anh đuổi theo cô, mặc cho những người trước mặt có giãy giụa thế nào, lưỡi dao dưới cô sẽ xuyên qua cô hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn xuyên thủng.

Vì vậy, cô từ bỏ vùng vẫy, nghiến răng cố gắng chịu đựng, chờ mong du͙© vọиɠ của anh được giải tỏa, nhưng người phía sau lại không hài lòng, vỗ mông cô gầm gừ.

"Giãy giụa đi! sao không kêu lên? Bò về phía trước!"

"Không ...... không cần, Ninh Ninh không muốn ..."

"Ồ, đây là em nói! ”

Anh bắt đầu kẹp eo cô và đập điên cuồng, người chưa trải qua quá nhiều ham muốn tìиɧ ɖu͙©, đã tê liệt vì đau đớn, ngay sau đó đã ngất đi vì động tác của anh.

Ninh Hách Thịnh không quan tâm chút nào, giống như coi cô như một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, không ngừng đánh vào, phóng thích du͙© vọиɠ.

Nhìn chằm chằm vào những vết hằn trên mông cô, càng lúc càng nhanh, cuối cùng bắn lỗ huyệt sưng đỏ của cô, nhìn bụng cô chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình.