Editor: Dâu
Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào, cô ta nghi ngờ rằng thư ký chưa đưa danh thϊếp cho anh, vì vậy cô ta quyết định đưa tận tay cho anh.
Đào Sương Ngọc đến khu vực sảnh yên lặng ngồi chờ, lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi xách ra, thỉnh thoảng ngắm nhìn lớp trang điểm của mình, đánh phấn nền và son môi.
Mãi cho đến khi âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, cô ta mới vội vàng đặt đồ trong tay xuống nhét vào trong túi xách, lấy ra tấm danh thϊếp đã chuẩn bị từ sáng sớm, đứng thẳng người, chuẩn mực nở nụ cười chuyên nghiệp.
Cô ta cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó lại kéo chiếc áo sơ mi cổ chữ V xuống, để lộ khe ngực đầy đặn, mới thỏa mãn rút tay về.
Người đàn ông đi vào rất nhanh, hai tay đút túi quần, sắc mặt lạnh lùng khó coi, đôi giày da bóng loáng đập trên nền đá cẩm thạch đen, người ở cửa cung kính chào hỏi, anh cũng mặc kệ mà đi về phía trước, ngay cả thư ký phía sau cũng có chút vội vàng.
Đào Sương Ngọc rất giỏi quan sát sắc mặt, biết hiện tại tâm trạng của anh rất tệ, dựa vào cảm xúc của khi đến đưa tạp chí lần trước, cô ta có thể biết được nếu chủ động đưa danh thϊếp của mình lúc này sợ người ăn khổ chính là mình.
Cô ta thay đổi quyết định, vội vàng nện giày cao gót, bước về phái người đnà ông.
“Ninh tổng, xin ngài chờ một chút.”
Ninh Hách Thịnh liếc nhìn cô ta, lông mày càng thêm nóng nảy, thư ký vội vàng chạy đến tách ra.
"Tôi đến đây để thông báo cho ngài một tiếng, bởi vì không có số liên lạc của hai vị, cho nên tôi chỉ có thể đích thân đến nói, lần trước xem địa điểm ghi hình tạp chí kinh tế, ngài suy xét thế nào? Nhân tiện, ngài có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút không? ”
Không để anh nói, cô ta đã tiến thêm một bước.
“ Địa điểm này. Bây giờ nhiều người quan tâm đến địa điểm quay phim. Tôi nghĩ tốt hơn nên để cho ngài xem trước. Nếu ngài muốn, có thể đặt chỗ bất cứ lúc nào. "
Cô ta nghiêm túc ngẩng đầu lên nói, lặng lẽ tự mình làm động tác nhỏ ở bên trái mà thư ký đang không chú ý. Tấm danh thϊếp màu trắng đút vào trong túi áo vét.
Ninh Hách Thịnh không có rảnh nghe cô ta nói, nhìn Thư ký Trần một cái, nhấc chân đi vào thang máy.
Ý nghĩa của ánh mắt đã quá rõ ràng rồi. Thư ký Trần bước đến nho nhã nói:
"Chúng tôi tạm thời chưa cần. Cô có thể để nó cho những người có nhu cầu, còn cuộc phỏng vấn là không cần thiết. Cảm ơn Đào tiểu thư đã qua, lần sau có cơ hội sẽ hợp tác. "
Miệng cô ta hơi khựng lại, nhưng cũng đáng, đổi lấy danh thϊếp, nếu anh nhìn thấy có thể liên hệ với chính mình, liệu anh có quan tâm đến địa điểm quay phim này không?
Đây là một cuộc cá cược, cô ta phải nắm lấy nó thật tốt và sử dụng hết sức có thể.
+++
Về đến nhà, người trên giường vẫn chưa tỉnh, anh lo lắng còn quên thay giày, vội vàng bước tới dang chân cô ra, kiểm tra phía dưới của cô, sau khi bôi thuốc rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh.
Hôm qua thật sự hơi quá, thế nhưng ngủ cả ngày đêm còn chưa tỉnh.
Cảm thấy cứ để cô ngủ thế này là không được, anh bế cô dậy, vuốt ve mông cô, sau đó anh bắt đầu vỗ mạnh hơn một chút, người đang mê mang ngủ bị đánh thức bởi cơn đau nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, theo bản năng, cô quỳ xuống giường xin lỗi.
"Chủ nhân, xin lỗi, Ninh Ninh ngủ quên."
Ninh Hách Thịnh thở dài nhẹ nhõm, khó phát hiện, nhìn cô.
"Nhìn xem mấy giờ rồi."
Anh bước vào phòng tắm, đem áo vest ném trên ghế sofa.
Người trên giường nhìn kim đồng hồ chỉ điểm bảy giờ mà sửng sốt, cô thật sự đã ngủ lâu như vậy.
Loạng choạng bước ra khỏi giường, dưới thân vẫn còn đau đi đến cửa phòng tắm, bên trong bắt đầu vang lên tiếng nước, cô do dự không biết có nên vào không, sáng nay không có hầu hạ chủ nhân.
Liệu chủ nhân có tức giận không?
Bằng không người đau vẫn là cô.
Nghĩ đến ngày hôm qua, các vết thương trên cánh tay đã giảm hẳn đi. Cô ngồi phịch xuống sàn, lại đứng dậy ra hành lang, đặt giày và không biết phải đối mặt với hình phạt tối nay như thế nào. Cô muốn làm gì đó để anh không giận mình.
Đi thu dọn áo khoác của anh.
Cô quỳ bên ghế sô pha, vươn tay gấp cẩn thận, mặc dù biết áo khoác sẽ giặt, nhưng hành động nhỏ của cô, hi vọng có thể khiến tâm tình anh tốt hơn.
Nhìn thấy tấm thẻ trắng thò ra khỏi túi, cô lấy ra xem thử, không hiểu nó có ý nghĩa gì, phía trước còn có một dãy ghi số điện thoại.
Điện thoại.
Những gì cô biết là điện thoại của chủ nhân, có thể được sử dụng để gọi điện.
Lật lại chiếc túi bên trong, cô tìm thấy thứ này, chủ nhân đã dạy cô cách sử dụng nó trước đây, nhưng anh hiếm khi dạy nó một cách nghiêm túc, chỉ nói không bao giờ cho phép cô chạm vào nó.
Tim hồi hộp nhảy lên, tay trái cầm một tấm thẻ, tay phải cầm điện thoại, chỉ cần bấm số điện thoại trên đó là có thể liên lạc với người khác, đây là một con đường ra thế giới bên ngoài.
Cô bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, quả nhiên là dùng như thế này, tim đập càng lúc càng nhanh, cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, trong tiềm thức nuốt nước miếng.
Nhưng cô sợ trừng phạt, nếu không bị phát hiện, cô có thể đi ra thế giới bên ngoài!
Đó là một thế giới ... đẹp đẽ.