Tù Lệ

Chương 17: Không bằng đánh gãy chân em (H)

Editor: Dâu

Quăng cô trên giường mềm, khiến đầu cô choáng váng, nhưng mặc kệ, cô nghe thấy cái từ quen thuộc mà khϊếp sợ.

Làm chết em.

“Không… không, Ninh Ninh không cần!”

Cô run rẩy đứng dậy và bước xuống giường ở phía bên kia. Người đàn ông đằng sau nắm lấy mắt cá chân của cô suýt bẻ gãy. Nếu mạnh tay hơn, bàn chân non mềm này có thể đứt lìa.

Ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh, anh nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười đen tối.

"Vì em muốn chạy, vậy tôi sẽ đánh gãy chân em. Em sẽ không chạy trốn nữa."

Mắt cá chân đau nhói. Ninh Lệ khóc lớn xin tha.

"Ô, không cần! Chủ nhân cầu xin anh. Không chạy nữa, Ninh Ninh sẽ không chạy nữa! ... cứu với, Ninh Ninh thực sự sẽ không chạy trốn. "

Cô không biết mình đang kêu cứu ai, chỉ có người đàn ông muốn đánh gãy chân cô. Cô run sợ, càng ngày càng đau, nước mắt nước mũi khóc trộn lẫn vào nhau, hết sức cầu xin anh, nam nhân trên đầu vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Cuối cùng hét lên vì đau đớn, Ninh Hách Thịnh mới buông cô ra, đầy vẻ châm chọc.

"Bẻ gãy chân thì không làm được em. Lần sau còn dám chạy, tôi bẻ gãy cả hai chân."

Ninh Lệ nghẹn ngào lắc đầu.

"Không, không có chủ nhân, Ninh Ninh sẽ không chạy trốn."

“ Thật không? Vậy thì để tôi xem hành động thực tế của em thế nào đã. Lần này tôi tha cho em. ”

Kéo đùi cô ra, thấy máʏ яυиɠ trong hoa huyệt của cô, anh cầm lấy rồi cắm vào bên trong, vẻ mặt cô đau khổ tái nhợt, anh vỗ vỗ đùi.

“Quỳ lại đây liếʍ, liếʍ thật tốt, nếu không người chịu đau vẫn là em.”

Ninh Lệ bị nắm tóc quỳ xuống, chờ lát nữa sẽ đưa thứ khổng lồ kia xé rách bên trong cô, cô cái gì cũng không muốn, nhưng không thể phản kháng.

Cầm lấy cây gậy thịt yếu ớt, cái miệng nhỏ nhắn của cô không thể hoàn toàn bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, đám lôиɠ ʍυ cứng ngắc dính trên mặt vừa ngứa vừa gai, cùng mùi tắm buổi sáng của anh, thuần thục khẩu giao, mắt thường có thể thấy được côn ŧᏂịŧ càng lúc càng lớn trong miệng của cô.

Thứ đó đã cứng lại, anh rút

côn ŧᏂịŧ dính đầy nước bọt ra, tát vào mặt cô.

“Nằm xuống, dang chân ra, đem hoa huyệt lộ ra, tôi muốn làm em.”

Ninh Lệ vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, tâm trạng đang muốn nói, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào mắt mình, cô ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh nằm xuống, nó giống như một kiểu tra tấn, khổ hình.

Môi âʍ ɦộ đỏ mọng lộ ra trước mắt, có một cây gậy rung dài nhét vào, giống một bức tranh tuyệt đẹp.

Anh kéo hai chân cô đến bên giường, nhào nặn âʍ ɦộ nhỏ bé kia, cơ hồ không thể chống lại phản ứng sinh lý này, anh rút cây gậy rung dưới cô ra, lợi dụng hoa huyệt còn chưa khép lại hoàn toàn nhanh chóng cắm vào.

“Aaaa...!”

Ninh Lệ hung hăng giật mạnh ga giường, ngẩng cổ nhìn rèm giường màu hồng, đau đến phát run, thân thể bị chọc cho đau, thật đau!

“Chủ nhân, chủ nhân… a.”

Cô đau đến bật khóc, côn ŧᏂịŧ ở dưới cắm vào được một nửa, qυყ đầυ bị cái lỗ non mềm vặn vẹo, tựa như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang hút lấy anh, du͙© vọиɠ lấn áp lí trí.

“Chủ nhân, đau quá, đau quá cứu mạng, Ninh Ninh sắp chết rồi, đau quá!”

Cô không biết làm sao, giơ cánh tay bừa bãi muốn bắt lấy thứ gì đó, bị xâm nhập, bị cắm vào như một con dao cắt ngang thân thể cô.

“Chết tiệt!”

Ninh Hách Thịnh mắng thầm, mở tủ đầu giường lấy dầu bôi trơn ra, bóp hết bình bôi lên rồi rút côn ŧᏂịŧ ra đâm tới đâm lui.

“Hoa huyệt, kẹp chặt như vậy, không dễ dàng xuất tinh, sinh ra để làʍ t̠ìиɦ, có tư cách gì mà khóc!”

“ô ô… đau, đau, chủ nhân, làm ơn nhẹ tay ... a! "

Với sự trợ giúp của dầu bôi trơn, anh đẩy vào một cách mãnh liệt cho đến khi vẫn còn một phần nhỏ của côn ŧᏂịŧ trần trụi bên ngoài, có lẽ không thể đưa vào.

"Câm miệng! Nếu em còn khóc, cũng đừng mong tôi tha."

Du͙© vọиɠ cao trào, tất cả những gì anh muốn là trút giận, đặt hai chân của cô lên vai anh, động eo đâm mạnh vào.

Ninh Lệ suýt nữa kêu lên thảm thiết, thân thể lên xuống không ngừng, bầu ngực lắc lư dưới cái nhìn của anh, dưới thân đau đớn tê dại, bàn tay to đột nhiên nắm lấy bầu ngực của cô, thô bạo mà nhéo chặt lấy.

"Ninh Ninh! Kẹp chặt như vậy, ngực cũng lớn hơn nhiều, khóc cái gì, tôi làm em khó chịu? Hả?"

Cô không dám khóc một lần nữa, nửa dưới của cơ thể dường như không còn tồn tại, đau đớn, xuyên thấu tim, trong miệng không có cảm giác sảng khoái, thậm chí có cảm giác muốn vỡ bụng, làm sao có thể sảng khoái.

Người đàn ông đột nhiên thả chậm tốc độ, tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, còn muốn nhìn thấy một màn dâʍ đãиɠ của cô, giống như lúc trước anh đối xử với cô bằng ngón tay vậy.

Trên mặt anh hiện lên một nụ cười không rõ, nhấc cổ áo quàng qua cổ cô xuống giường, kéo dây cổ áo để cô đứng dậy, kéo hạ bộ của cô ra.

"Quỳ xuống đất mà leo. Leo giỏi thì tôi sẽ tha, leo không giỏi thì tôi sẽ dùng thứ bên dưới đâm vào."

Cô ngây thơ nghĩ chuyện leo trèo cũng đơn giản như vậy, cho đến khi cô nhìn thấy chiếc roi màu đen trên tay.