Editor: Dâu
Ninh Lệ sau khi đọc xong cuốn sách đã bị ám ảnh bởi những bức tranh phong cảnh trong sách, cô sinh ra ham muốn với thế giới bên ngoài, thậm chí còn muốn bước ra khỏi cánh cửa này.
Cô đặt lại chỗ cũ, thành thật trước khi anh đi ra như chưa hề động vào, nhưng suy nghĩ trong lòng càng lúc càng tò mò, cho đến khi đi ngủ, cô vẫn không thể tưởng tượng được thế giới mà mình đã không nhìn thấy trước đây.
Nó rất đẹp!
Trong bóng tối, cô không dám cử động cơ thể, bởi vì bên dưới bị côn ŧᏂịŧ của anh nhét vào, cô nhúc nhích thì rất đau, nằm trong vòng tay anh mà mắt mở trừng trừng, những suy nghĩ trong đầu cô chỉ toàn bức tranh trong quyển sách.
“Chủ nhân.”
Cô thì thầm với người đàn ông bằng một giọng nhẹ nhàng.
Người đàn ông cũng đã chìm vào du͙© vọиɠ mở mắt ra, sắc bén nhìn cô.
“Chuyện gì?”
“Nhưng… có thể mang Ninh Ninh ra ngoài được không?”
Cái nhíu mày của anh khiến cô không phát hiện ra.
“Tại sao lại muốn đi ra ngoài?”
Ninh Lệ quan sát biểu cảm anh xem mình có nói gì sai không, mềm mại nói.
“Ninh Ninh chỉ muốn đi ra ngoài, không...không được sao?”
“Không thể."
Sự từ chối dứt khoát khiến cô cảm thấy thất vọng.
Ninh Hách Thịnh nhấc mông cô lên và siết chặt một cách nghiêm túc, chỉ dừng lại khi anh nghe thấy tiếng hét đau đớn của cô, thay cho lời cảnh cáo.
"Em không bao giờ được ra ngoài. Em chỉ có thể ở đây cả đời. Không có sự cho phép của tôi, em chỉ có thể ở đây để tôi làm."
Khi cô nghe thấy tiếng "làm, suốt đời", cơ thể nhỏ bé của cô lại bắt đầu run lên, tội nghiệp mà không dám lớn tiếng, khụt khịt nhẹ nhàng nép trong vòng tay anh.
“Ninh...Ninh Ninh không muốn bị làm, thân thể Ninh Ninh rất đau, Ninh Ninh không muốn.”
“Em không có quyền định đoạt.”
Tay anh từ từ di chuyển lên trên cổ cô, véo chặt cằm bắt cô ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
"Em cho rằng tôi nuôi em lớn như vậy làm cái gì? Chính là ngày nào cũng làm em, làm chết em, còn dùng lời nói uy hϊếp mệnh lệnh của tôi, nếu còn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Cô sợ bộ dáng này của anh nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, kiến
thức duy nhất cô biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn, sẽ ít bị trừng phạt, không còn đau khổ.
Anh lại đi làm, trên tay còn cầm một cái máʏ яυиɠ dài và dày nhét được nửa chừng vào phía dưới huyệt của cô, hôm nay được lệnh không được lấy ra ngoài một ngày, đi lại đau quá nên cô chỉ có thể chọn nằm trên mặt đất không nhúc nhích nhưng hôm nay trở lại chắc chắn chủ nhân sẽ làm mình, nghĩ đến đây cô cảm thấy khó chịu.
Cô rất muốn đi ra ngoài, nếu như như ra ngoài mà không phải chịu loại đau đớn này, thật may mắn.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, trong mắt tràn đầy chờ mong, dùng sức ấn xuống.
Có một âm thanh "Đing" vang lên.
Trong lòng cô run lên, học theo cách chủ nhân thường đi ra ngoài, đẩy cửa, nhưng cô còn không có đẩy ra.
âm thanh vừa rồi là gì?
Cô có chút sợ hãi, ngay cả que rung ở hạ thể cũng không kẹp chặt, vừa rơi ra ngoài, cô sợ hãi quỳ xuống, vội vàng nhét đồ vật vào hạ thể.
Hoa huyệt đã đóng lại sau khi thứ kia vừa rơi ra, cô không thể tự mình đút vào thứ lớn như vậy được, cô nghiến răng suýt kêu lên.
Nhưng nếu chủ nhân quay lại thấy cảnh này chắc chắn sẽ trừng phạt cô, cô càng hoảng sợ hơn, cô nghiến răng bắt cục rung chọc vào, cảm giác này giống như chủ nhân đang tự làm mình vậy, đau kinh khủng.
Phải mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng thành công nhét nó vào, cô không dám nhúc nhích nữa, thành thật nằm đó chờ đón chủ nhân trở về.
Nhưng mà lần này, cô cũng không đợi lâu, ở nhà chưa đầy hai tiếng, Ninh Hách Thịnh đã trở lại.
Chủ nhân chưa bao giờ về sớm, điều này khiến cô ngạc nhiên, còn chưa kịp nở nụ cười chào đón, chỉ thấy sau khi bước vào cửa đã thấy anh mặt mũi đen xuống, nhìn chằm chằm vào cô đang quỳ trên mặt đất.
Đôi mắt đó thật đáng sợ, sự lo lắng trong lòng cô tăng lên dù cô có nhìn nó bao nhiêu lần đi chăng nữa.
"Chủ ... chủ nhân."
"Bang! "
Anh đóng mạnh cửa lại và hỏi đầy đe dọa.
“Em muốn ra ngoài?”
Sợ quá, cô co người lại, quỳ xuống, lắc đầu nguầy nguậy, học cách lừa dối.
“Không, không, Ninh Ninh không có.”
Nghe thấy tiếng cười lạnh, anh lấy điện thoại ra khỏi túi, chạm vào một giao diện và ném nó trước mặt cô.
"Nhìn xem trên đó viết những chữ gì. Vì muốn đi ra ngoài, tại sao lại muốn mở cửa? Chỉ cần tôi rời đi, một khi em chạm vào cửa, nó sẽ tự động gửi tin nhắn cho tôi, không nghĩ tới đúng không?”
Ninh Hách Thịnh càng nói càng tức giận, cô không thể đoán được chuyện gì xảy ra, lại khiến cô muốn trốn khỏi đây!
Ninh Lệ ngây người nhìn dòng chữ trên điện thoại, đọc từng chữ một, vừa nối vừa hiểu những chữ bên trên, người trước mặt đột nhiên cởi giày sải bước về phía trước, kéo cánh tay cô rồi nâng cô lên.
Ninh Lệ hoảng sợ, vừa khóc vừa xin lỗi.
"Đúng vậy, thực xin lỗi, em chỉ muốn thử thôi. Không nghĩ muốn đi ra ngoài, thực xin lỗi, em thật sự không có."
Tay người đàn ông siết chặt lấy cô, ném cô lên giường.
"Tại sao tôi không biết, tôi đã dạy em nói dối?